“Chuyện em nói với anh trước khi em dọn đồ qua nhà chính, anh vẫn còn nhớ chứ?”
Viên Hân cảm nhận được cả người của Thành Luân cứng ngắc. Cô nhếch miệng. Vậy là anh vẫn còn nhớ.
Thấy anh không nói gì, cô tiếp tục lên tiếng:
“Hiện tại, em quyết định bản thân sẽ không trốn tránh nữa. Em sẽ thử xây dựng lại cuộc hôn nhân này. Còn nếu anh không cần tới, em sẵn sàng rời đi…”
“Em đi đâu chứ? Em lại định bỏ rơi anh sao? Đan Vy trở về thì chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm anh dành cho em cả.”
Thành Luân lập tức phản bác. Anh siết chặt vòng tay, muốn giam giữ Viên Hân cả đời trong lòng mình. Trái tim dâng lên cảm giác sợ hãi đến mức run rẩy. Anh không muốn chia sẻ cô với ai, hay không còn nhìn thấy cô trong cuộc sống của mình nữa.
“Vậy có nghĩa anh không bị mất trí nhớ đúng chứ?”
Viên Hân nâng mặt của Thành Luân lên để nhìn thẳng vào mắt mình. Anh biết chẳng thể né tránh nữa nên đành gật đầu. Anh nào bị ngốc nghếch, cũng nào có việc khuyết trí nhớ chứ. Anh chỉ bày trò để cho cô không nỡ rời xa anh nữa mà thôi.
Nhưng thân là vợ, cũng là người chú ý đến mọi tiểu tiết của Thành Luân thì những việc này chẳng qua mắt được Viên Hân. Cô chỉ muốn xem thử anh diễn được tới đâu. Nào ngờ người đàn ông này càng diễn càng nhập vai, sau đó hiển nhiên đã quen luôn với việc nũng nịu.
“Chẳng lẽ em không thích anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3334806/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.