Đan Vy mặt dày quyết tấn công tới cùng. Cô ta gấp một miếng thịt óng ánh phẩm màu lên đưa tới gần Thành Luân. Tuy nhiên giữa đường đã bị sự xuất hiện của chiếc miệng to bự của Tuấn Triết chặn đứt.
Anh ta nắm lấy tay cô ả, và thay đổi hướng đi thẳng vào mồm mình. Sau khi nhai vài cái, anh ta thẳng thừng phun ra ngoài.
“Ghê chết tôi.”
Đan Vy giật tay mình ra khỏi tay của Tuấn Triết rồi sợ hãi: “Anh làm gì thế? Sao anh lại chạm vào tôi?”
Sau đó, cô ả uất ức nhìn về phía Thành Luân như mong muốn anh sẽ đứng ra bảo vệ mình. Nhưng cô ả chỉ thu về sự thất vọng. Bởi anh còn đang làm nũng với Viên Hân vì muốn ăn táo trên tay cô. Thấy có vẻ không được chú ý, cô ả quyết định nhắc thẳng đối tượng đang nhắm đến.
“Anh đừng có ý đồ gì với tôi. Thân thể tôi chỉ có một mình anh Luân được chạm đến.”
Một câu nói này mém nữa làm cho mọi người mắc nghẹn. Riêng Thành Luân thể hiện rõ vẻ mặt kinh tởm.
“Vợ ơi, anh nhìn thấy mặt cô ta thì tự nhiên mắc ói. Có phải cô ta mang bệnh gì không?”
Viên Hân nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ nhẹ vào bàn tay của Thành Luân vài cái trấn an: “Không sao đâu. Chỉ là mồm thối nên hơi bốc mùi.”
“Cô nói ai miệng thúi hả?” Đan Vy đập mạnh đôi đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Viên Hân.
“Tội ghê. Vừa bị miệng thối lại còn bị điếc.” Tuyết Đan thừa cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3334805/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.