“Không phải, em chỉ muốn làm anh nhớ em thôi.”
Đan Vy tiến tới, muốn dùng những kỷ niệm thời đi học để Thành Luân nhớ lại mình. Cô ta nghe nói anh bị tai nạn xe nên mất một số trí nhớ, thậm chí còn có chút ngốc nghếch. Như vậy càng dễ cho cô ta thao túng. Tuy nhiên không thể ngờ tới hiện tại người mà anh trao trọn niềm tin và dựa dẫm chả phải là cô ta nữa.
Viên Hân gỡ cánh tay của Thành Luân ra khỏi người mình, sau đó nhờ Tuấn Triết trông chừng anh. Cô tiến thẳng tới trước mặt Đan Vy, thẳng thừng cho cô ta một cú tát.
“Sao cô dám tát tôi? Anh ấy chỉ cần cô vì anh ấy bị mất trí nhớ thôi.”
Đan Vy nghiến răng, rồi lại nhận cái tát thứ hai từ Viên Hân. Hình như đây là lần đầu tiên cô đối mặt với cô ta một cách cứng rắn và mạnh bạo như thế. Tuy nhiên lửa giận trong người hừng hực khiến cô không thể kiềm chế hành động của mình.
“Cô cũng biết anh ấy vừa gặp tai nạn xong. Vậy mà vẫn cố khiến anh ấy phải hao tổn sức lực chỉ để nhớ lại những kí ức xưa sao? Tình cảm là thứ không thể nào quên được. Cô có hiểu điều đó không? Dù cho anh ấy quên cô thì cũng không có chuyện anh ấy sẽ quên cách yêu cô. Còn anh ấy tránh né cô thì cô phải tự biết thân biết phận đi chứ.”
Không khí rơi vào sự câm lặng. Giây sau, Tuấn Triết vỗ tay, gương mặt tỏ rõ sự khen ngợi đối với lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3334804/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.