Lần này, đến lượt Viên Hân nắm tay Thành Luân và đi ở phía trước. Cô chẳng nhìn thấy được vẻ mặt có chút kháng cự của anh, nhưng bước chân vẫn ngoan ngoãn theo sau cô.
Căn nhà chìm trong bóng tối, vốn là một mái ấm nhưng hiện tại lại có chút lạnh lẽo. Cô thở dài một hơi. Thứ lạnh lẽo không phải là không khí mà chính là tâm trạng của cả hai.
Cô bắt đèn lên. Không gian lại trở nên sáng sủa, cũng giúp họ nhìn rõ đối phương hơn. Cô muốn rút tay ra, nhưng anh lại giữ chặt lấy. Anh mở miệng rồi lại khép lại, không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Ban nãy.." Cô thấy anh còn có điều khó nói nên mở lời trước: "Anh nghe hết toàn bộ rồi đúng không?"
"Ừm!" Anh bật lên tiếng từ trong cổ họng.
"Anh đừng trách mẹ. Mẹ cũng chỉ vì lo cho em quá nhiều, sợ em sẽ buồn nên mới nghĩ ra kế hoạch không mấy tốt đẹp như thể." Cô lập tức nói đỡ cho bà Dương, không muốn vì chuyện này mà mối quan hệ giữa bà và anh vừa mới tốt đẹp lại gay gắt như trước.
"Anh biết." Anh nghiêm túc gật đầu.
"Còn nếu anh muốn trút giận thì anh cứ mắng em... Nhưng em không hề biết về chuyện này.... Có thể anh không tin nhưng..." Cô lắp bắp, không biết bản thân giải thích vì cái gì. Lúc trước đã nhiều lần cô muốn đứng trước mặt anh để nói ra tất cả mọi chuyện nhưng anh luôn dùng trạng thái lạnh nhạt và chẳng thiết tha quan tâm đến.
"Anh tin." Anh bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3328850/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.