"Vì sao vậy? Chẳng lẽ em vẫn còn điều gì không thích ở anh sao? Anh có thể sửa. Em hãy nói anh biết đi."
Thành Luân muốn gào lên nhưng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Viên Hân thì nhất thời dịu giọng lại, dù vẫn dư âm cảm giác thống khiết.
"Không thể sửa được..."
Viên Hân thầm thì, dù vậy trong căn nhà im ắng chỉ có hai người thì lại lọt vào tai anh vô cùng rõ ràng.
"Anh có thể. Em hãy nói đi." Anh tin chắc bản thân có thể làm mọi thứ để cô có thể đặt niềm tin vào anh một lần nữa. Ánh mắt cầu xin không ngừng chăm chú vào gương mặt né tránh của cô.
Viên Hân mím chặt môi. Vốn dĩ cô có ý định sẽ rời đi một cách yên bình khi Đan Vy trở về. Tuy nhiên nếu hiện tại nói ra, có lẽ sẽ giúp cả hai chuẩn bị tinh thần tốt nhất. Không cần phải phí thêm chút thời gian nào khi ở cạnh nhau.
"Thứ không sửa được chính là tình cảm của chính mình hướng về ai."
Cô ngầng đầu, nhìn thật sâu vào đôi mắt run rầy của anh. Dường như khi cô quyết định buông bỏ, cô đã có thể kiểm soát được trạng thái biểu hiện của bản thân. Vì thế hiện tại, vào thời khắc anh mở lòng, say mê cô thì cô lại trở nên tuyệt tình đến đáng sợ.
"Ý em là gì." Anh bàng hoàng hỏi lại. Cảm giác những thứ anh làm trước giờ đều trở thành vô hình trong mắt cô. Không có chút gì đọng lại.
Viên Hân liểm đôi môi khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3328851/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.