Viên Hân và bà Dương đồng thời hốt hoảng. Cô lập tức đứng lên và đi đến bên cánh cửa. Có chút chần chừ nhưng cô vẫn hít một hơi thật sâu để có thêm phần can đảm. Ngay khi cánh cửa mở ra, gương mặt u ám của Thành Luân cũng xuất hiện.
Bà Dương hít một hơi thật sâu, biết có lẽ những lời vừa rồi của mình đã bị con trai nghe thấy. Bà lo sợ anh sẽ nghĩ việc bà đuổi Đan Vy đi có sự góp mặt của Viên Hân nên lập tức lên tiếng:
"Tất cả là ý riêng của mẹ. Nhà này chẳng ai biết cả. Nhưng như thế cũng thấy rõ con bé kia đến với con vì cái gì. Nên con đừng có mà ôm mộng tương tư nữa, lo cho người trước mắt đi. Ai mới thật sự là người tốt với con. Ai mới là người ở bên con mỗi khi con mỏi mệt."
Quả thật như bà Dương đã nói. Bà chẳng quan trọng hóa vấn để môn đăng hộ đối. Nếu có thì bà đã không để Thành Luân và Viên Hân đến với nhau. Nếu Đan Vy thật sự chẳng có ý đồ gì thì một chút phép thử của bà sẽ không đá động được gì tới cô ả. Chỉ có thằng con trai ngu ngốc của bà vẫn nghĩ cô ả đơn thuần.
Tuy nhiên Thành Luân chẳng nói điều gì, chỉ chằm chằm nhìn sâu vào mắt của Viên Hân. Đối diện với anh, cả người cô nhất thời lạnh toát. Cảm giác này không hề khác ở kiếp trước những lúc cô cầu xin anh đừng rời đi.
Thành Luân muốn đưa tay ra nắm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3328841/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.