Thức dậy vào buổi sáng ngày kết hôn, Lucien cảm thấy ốm yếu muốn chết, thế nhưng đó lại không phải là vì cậu đang mang thai. Heath vẫn còn muốn kết hôn với cậu. Anh ấy bị làm sao vậy chứ? Bao nhiêu lâu rồi anh ấy không gặp cậu, mỗi lần đến đều bị cự tuyệt, vậy mà vẫn còn theo đuổi. Có lẽ anh ấy là người thích bị ngược đãi. Lucien từng nghe người ta nói thế. Chỉ là cậu chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với một người như vậy.
Ôi chúa ơi, cậu sắp kết hôn rồi.
Cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra, Charlotte thò đầu vào phía sau cánh cửa và do dự nhìn lên giường. Thấy cậu đã tỉnh và nhìn mình, cô cười tươi gọi vọng ra, “Thằng bé tỉnh rồi!” Sau đó tất cả phụ nữ trong gia đình vào phòng cậu, ùa vào, trò chuyện về lễ cưới sắp tới, chi tiết, bữa sáng cho đám cưới, buổi lễ, khách khứa chọn tham dự, ai sẽ trốn trong phòng. Thật lâu sau mọi người mới để ý thấy Lucien đang chậm rãi, cực kỳ chậm rãi, chui sâu hơn vào trong chăn.
“Lucien, em nghĩ mình đang làm gì thế hả?” Charlotte hỏi.
Lucien nhìn ra từ dưới chăn lên nhìn chị gái.
“Em không biết.”
“Vịt con, có chuyện gì vậy?” cô hỏi, Lucien trợn mắt nhìn cô rồi ném chăn ra ngồi dậy.
Cậu chỉ vào vết thương ở cổ tay và tiếp tục bảo là nó vẫn chưa hoàn toàn mờ đi, dù họ khăng khăng bảo là làn da cậu trắng như sứ không chút tì vết, và vết cắt ở xương đòn không thể hồi phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sap-dat/3260211/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.