Lucien không chắc chắn mình đã nghĩ xem trông mình như thế nào cho đến khi nhìn mình trong gương, thế nhưng hình tượng xinh đẹp nhìn vào cậu lại không hề như những gì cậu nghĩ. Thứ duy nhất cậu luôn suy nghĩ khi nhìn vào chính mình là: đó không phải mình. Đôi mắt xanh của cậu được dặm phấn côn (một thứ phấn đen đánh mi mắt của người A-rập),và má cậu được dặm phấn hồng tương hợp. Môi cậu lấp lánh nhờ loại son chị cậu tìm mua ở Tfrance, còn tóc cậu được buộc lên đỉnh đầu thành một đám lọn rủ xuống quanh mặt. Tất cả những điều đó đều đang chứng tỏ—cậu chưa từng nhìn thấy mình…xinh đẹp như vậy trươc đó—chính là cái váy đã khiến cậu giật mình nhất.
Cậu đã từng mặc corset rồi. Là một phụ nữ trẻ tuổi, cậu bị yêu cầu phải mặc ở Almack mỗi lần tham dự sự kiện xã hội tại đó, vậy nhưng điều này cũng không làm cho cậu ngạc nhiên đến vậy. Chính cái váy xinh đẹp đã tôn lên dáng người cậu. Nó khiến cho làn da cậu sáng lên và tràn đầy sức sống. Trông cậu thật tuyệt. Thật lộng lẫy.
Trông cậu có vẻ không giống mình lắm, điều đó làm cậu chỉ muốn khóc.
Và cậu đã làm vậy thật.
“Ôi, con yêu, vịt con, có chuyện gì thế?” Rosemary chạy tới hỏi.
Lucien không thể làm gì khác ngoài việc chỉ vào mình trong gương và hi vọng mẹ cậu hiểu được cậu không thể nói được rõ ràng.
Bà không hiểu được.
“Đúng vậy, con rất đáng yêu, nhưng con vẫn luôn đáng yêu như vậy mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sap-dat/3260212/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.