🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cú đâm mạnh vào căn nhà hoang khiến Tư Mỹ tỉnh giấc, cô từ từ mở mắt ra. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một màn đêm đen tối, và rất nhiều khói bốc lên ở phía trước xe.

Một vẻ mặt vừa khó chịu, vừa khẩn trương của Cảnh Nghi. Còn ở phía sau, là một đám người mặc áo đen, bọn họ lái xe rất đông và đang đuổi theo phía sau, cố gắng tìm cách tiếp cận xe của Cảnh Nghi.

Đám người đó đã cố tình chạy dí theo xe từ ngoài đường lớn. Cảnh Nghi nhận thấy có kẻ bám đuôi nên đã rẽ xe đi vào một con đường nhỏ, do đường khá gồ ghề và anh không quen.

Lại thêm việc bị mấy tên đó dùng súng bắn thủng lốp, khiến Cảnh Nghi mất tay lái và đâm vào một ngôi nhà hoang.

Chưa dừng lại ở đó, bọn họ bắt đầu bước xuống xe và đang tiến đến rất gần. Nhìn qua gương chiếu hậu, có thể thấy những kẻ đó, kẻ nào cũng mang một gương mặt dữ tợn. Với dáng vóc đầy uy lực, họ hùng hổ kéo đến chỗ Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi lúc này bắt đầu cởi bỏ dây thắt an toàn. Anh nhìn sang Tư Mỹ với vẻ mặt vô cùng cấp bách, anh nhắc nhở cô phải ngồi yên bên trong xe. Nếu có cơ hội thì cứ chạy đi trước. Tư Mỹ không biết chuyện gì nhưng cũng gật nhẹ đầu đồng ý.

Sau đó Cảnh Nghi dứt khoát bước xuống xe. Chỉ thấy anh cố tình để lộ hành tung cho bọn họ nhìn thấy, rồi chạy một mạch đi vào bên trong căn nhà hoang. Bọn người áo đen cũng lập tức dí theo phía sau.

Tư Mỹ ngồi bên trong xe, không biết đang xảy ra chuyện gì ở trong căn nhà hoang. Chỉ thấy bên trong là một màu đen tối, và im lìm không có lấy một tiếng động. Cô tò mò muốn xuống xe xem thử. Nhưng cái gan bé tí lại ngăn cản.

Bất ngờ một tiếng động lớn phát ra từ bên trong, rồi tiếp theo đó là vô vàn những âm thanh hỗn loạn khác. Tiếng súng, tiếng la hét cứ thế nối đuôi nhau. Tạo nên một không khí thật rùng rợn.

Cô đưa mắt nhìn chăm chú vào bên trong. Những tia chớp sáng lên rồi vụt tắt, tiếp theo là âm thanh đùng đùng phát ra từ nòng súng. Có thể cảm nhận được, tình hình bên trong rất căng thẳng. Cảnh Nghi và bọn áo đen đang ở trong đó, hẳn là đang chiến đấu rất tàn khốc.

Lưu Tư Mỹ lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi bàng hoàng. Cô sợ hãi chỉ biết ngồi núp trong xe ôm đầu chịu trận. Tiếng chạy bình bịch của những kẻ áo đen vang lên bên ngoài, khiến Tư Mỹ sợ đến mức không dám thở.

Trong giây phút này, Từ Mỹ chợt nhớ đến lời Cảnh Nghi vừa nói: "Nếu cảm thấy có cơ hội thì cứ chạy đi trước". Bây giờ cô không muốn chạy cũng không được. Bởi vì xe tông vào vách ngôi nhà hoang và bị hư hỏng nặng. Từng luồng khói xám đang bốc lên, xe có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Nhân lúc không có ai để ý, Tư Mỹ rón rén mở cửa xe, nhẹ nhàng bước xuống, cố gắng không để lại bất kỳ một tiếng động nào. Phải cố gắng rời xa khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Nhưng thật không may mắn, vừa di chuyển được vài bước, Tư Mỹ đã bị một tên áo đen phát hiện. Hắn ta không chút do dự, chỉa súng về phía cô rồi bóp Cò.

Tư Mỹ lồng ngực đập liên hồi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, toàn thân run rẩy, cô nhanh chóng ngồi sụp xuống, nấp sau một tản đá ở gần đó. Thành công tránh được viên đạn đầu tiên.



Tên áo đen biết cô đi cùng với Cảnh Nghi, và hắn không có ý định tha mạng. Rất nhanh đã mò đến tản đá. Lưu Tư Mỹ ngồi ở đó với gương mặt tái xanh, không còn một giọt máu. Cô sợ đến phát ngất rồi, nhưng lại không dám ngất. Bởi vì nếu ngất đi, đồng nghĩa với việc bỏ mạng ở chỗ này.

Lưu Tư Mỹ lại chợt nhớ đến lời Vương Cảnh Nghi đã từng nói, khi còn ở tổ chức: "Nếu không thể tự bảo vệ được cho bản thân, vậy thì... hãy chấp nhận cái chết".

Cô không muốn chết, cô muốn tiếp tục sống để làm lại cuộc đời. Sinh mạng ba mẹ đã hi sinh trong trận bão tuyết, chỉ vì muốn cô được sống. Nếu bây giờ chấp nhận chết thì có lỗi với ba mẹ và người anh quá cố.

Tư Mỹ cố gồng đôi tay đang run lẩy bẩy, cô nhặt một tản đá vừa tay để làm vũ khí. Ngồi chờ đợi tên áo đen tìm đến, nếu hắn dám đến, cô nhất định sẽ liều một phen với hắn. Cô ép sát người vào tản đá hồi hộp chờ đợi.

Tên áo đen chỉa súng về phía trước, từ từ tiến đến gần. Cuối cùng cũng nhìn thấy cô, hắn chìa súng vào người cô, định xử lý bằng một viên đạn. Cô cũng lấy hết lòng dũng cảm, giơ tản đá lên cao. Dự định là sẽ đập thật mạnh vào đầu hắn.

Vào giây phút quyết định, bỗng nhiên một phát đạn từ phía sau nổ lên. Viên đạn bay lướt qua bờ vai thon thả của Tư Mỹ, rồi đâm thẳng vào tim tên áo đen, khiến hắn ngã xuống, co giật ít phút rồi ngừng thở.

Lưu Tư Mỹ vội vàng ngoáy đầu nhìn về phía sau, cô nhận ra ngay đó chính là Vương Cảnh Nghi. Tư Mỹ mừng rỡ bỏ tản đá xuống, rồi vội vàng chạy đến chỗ anh. Cả hai nấp vào sau một bức tường lớn, nó đã bị phá hủy một nửa. Nhưng nếu ngồi thấp xuống, thì vẫn là một khoảng không gian an toàn.

Đám người áo đen bên ngoài vừa đông lại vừa khó trị. Đến bây giờ vẫn chưa có ý định buông tha Vương Cảnh Nghi. Bọn chúng vẫn đang lùng sục khắp nơi, hẳn là muốn giết chết anh ta vào đêm nay.

- Cảnh Nghi... có thể cho tôi biết bọn họ là ai không?

- Tôi không biết... nhưng... có thể là kẻ thù của tôi...

- Vậy bây giờ... nên làm gì đây?

- Cô muốn sống thì ngồi ở đây và giữ im lặng cho tôi đi...

- Được... tôi hiểu rồi...

Lưu Tư Mỹ ngồi sát vào bức tường, cố gắng giữ im lặng nhất có thể. Còn Cảnh Nghi thì loay hoay ở phía bên kia. Lấy bức tường làm lá chắn, anh lấp ló một cách đầy chuyên nghiệp, trong tích tắc hạ gục được rất nhiều tên áo đen. Có thể thấy đây không phải lần đầu Cảnh Nghi rơi vào trường hợp này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.