🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thời khắc Cảnh Nghi chuẩn bị bóp cò, kết liễu cuộc đời Châu Giai Ý. Ông Châu Điềm liền chạy đến, quỳ bên dưới chân cầu xin. Đôi mắt già nua của ông đang ngấn lệ nhìn anh, cùng với một giọng nói run run đầy khổ sở.

-

- Cảnh Nghi... chú Điềm xin con tha cho Giai Ý. Con bé còn nhỏ tuổi suy nghĩ chưa thông. Xin con... nể mặt chú lần này đi...

- Tôi đã nể mặt chú, và tha cho đứa con gái cưng của chú nhiều lần rồi. Nhưng lần này... tôi thấy không cần tha nữa...

-

- Cảnh Nghi... đừng mà, chú chỉ có một mình nó là con gái. Lấy công lao

của chú nhiều năm làm việc cho tổ chức, bù đắp lỗi lầm lần này cho nó đi....

Ông Châu Điềm vừa nói vừa khóc lóc, đôi bàn tay còn đang ghì chặt vào chân Cảnh Nghi. Ông chú Vương Giả cũng lật đật chạy đến, ông ta đưa tay nắm lấy nòng súng, ngụ ý muốn cứu giúp Châu Giai Ý một mạng. Sau đó nói với Cảnh Nghi.

- Cảnh Nghi... chú Điềm trước kia cùng vào sinh ra tử với ba con nhiều năm. Nay lại cùng con gây dựng tổ chức. Đừng có quên công lao của nhà họ Châu đối với tổ chức là rất lớn. Nếu con muốn phá banh cái tổ chức chỉ vì một con ả bỏ tiền mua ở bên ngoài, thì cứ bắn chết Giai Ý đi...

Ông Vương Giả bỏ tay ra khỏi nòng súng, rồi nhìn Cảnh Nghi bằng ánh mắt thách thức. Vương Cảnh Nghi bình tĩnh lại suy nghĩ một lúc, rồi quyết định thu súng, tha cho Châu Giai Ý một mạng. Ông Châu Điềm lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Lật đật ôm lấy Châu Giai Ý, mặt mũi đang tái xanh mà vỗ về.

- Châu Giai Ý... nể công lao của ba cô, nên Cảnh Nghi này tha cho cô một mạng. Từ bây giờ trở đi, cố gắng làm hài lòng tôi. Đừng để tôi phải chỉa súng vào đầu cô nữa. Lần sau sẽ không may mắn như lần này đâu.

Giai Ý ngồi co người dựa vào bức tường, gương mặt trở nên khờ khạo, sắc mặt thì tái xanh không có lấy một giọt máu. Cô khẽ gật nhẹ đầu đồng ý với lời Cảnh Nghi vừa nói.



Sau đó được ông Châu Điềm đưa ra khỏi phòng họp. Xảy ra những chuyện không vui, Cảnh Nghi không còn muốn tiếp tục cuộc họp nữa. Anh chỉ thị cho một số người đi làm việc, rồi tuyên bố kết thúc cuộc họp.

Cho đến khi mọi người đi hết, trong phòng họp không còn ai. Chỉ có anh và Tư Mỹ, anh hằn học nhìn về phía Tư Mỹ. Cô đang run rẩy đứng ép sát người vào bức tường. Anh tiến đến nắm lấy cổ tay Lưu Tư Mỹ, rồi kéo thẳng về phòng nghỉ.

Đến nơi, Cảnh Nghi đẩy mạnh cô lên giường ngủ. Sau đó túm lấy phần tóc dài phía sau, kéo mặt cô lên. Tư Mỹ nhìn anh với vẻ mặt đau đớn. Còn chưa kịp kêu đau, thì anh lại giáng một cái tát đau điếng vào mặt cô.

Cú tát khiến cô nằm dài trên giường ngủ, gục mặt xuống gối mà khóc không thành tiếng. Cảnh Nghi lại tiếp tục nắm tóc cô lần nữa.

Lần này Tư Mỹ đưa đôi mắt đỏ hoe, đang ngấn lệ nhìn anh, như muốn cầu xin một điều gì đó. Trong phút chốc ánh mắt đó đã chạm đến phần nhân từ của một con người, được giấu sâu trong ngàn lớp hung tàn.

Cảnh Nghi không đánh cô nữa, anh từ từ thả tóc ra. Xoay người bỏ đi, rồi tiến đến ngồi vào chiếc ghế được đặt ở cạnh giường. Cởi bỏ một cúc áo trên cùng, có thể thấy chuyện vừa rồi khiến anh vô cùng khó chịu.

- Cô có biết tôi rất ghét những kẻ chen ngang vào cuộc họp không?

- Xin lỗi... lúc đó tôi hoảng quá ...chỉ có thể... xông vào đó nhờ sự giúp đỡ của anh. Tôi không nghĩ được gì khác... xin lỗi anh rất nhiều.

- Hừm... chuyện đã như thế... xin lỗi thì được cái gì? Châu Giai Ý đuổi giết cô, thì cô sẽ chạy đi tìm tôi à? Cô nghĩ tôi sẽ bảo vệ cô chắc?

Lưu Tu My với hai hàng nước mắt chạy dài, ngước lên nhìn anh với gương

mặt khổ sở. Hai tay run rẩy với đầy những vết đỏ chạy dọc, cô tự ôm lấy chính mình rồi nói lấp bấp, thành từng tiếng rời rạc.

-



- Tôi... tôi không biết... chỉ là... vào lúc đó... tôi nghĩ... ở nơi này... ngoại trừ anh ra... thì không còn ai có thể giúp tôi được nữa...

- Hừm... tôi nói một lần này, cô phải ghi nhớ suốt đời cho tôi. Cô là nô lệ do tôi mua về, không phải tình nhân, càng không phải là vợ tôi. Hơn nữa, Vương Cảnh Nghi tôi là ông trùm của một tổ chức tội phạm. Tôi là vua, không phải là vệ sĩ đi theo bảo vệ cô. Nếu cô không tự bảo đảm được mạng sống cho chính mình. Vậy thì... hãy chấp nhận cái chết đi.

Cảnh Nghi vừa nói, vừa liếc mắt nhìn sang cô. Thấy cô không có động thái gì, vẫn ngồi co rúm trên giường mà khóc nấc lên, anh lại lên tiếng tiếp tục.

- Khóc... khóc cái gì? Cô chỉ biết khóc thôi à? Ở đây là tổ chức tội phạm, cô muốn sống thì phải trở nên mạnh mẽ hơn. Cô chỉ biết chạy trốn như thế, có mười Vương Cảnh Nghi như tôi cũng không bảo vệ nổi cô.

Vương Cảnh Nghi nhìn Tư Mỹ đang ngồi trên giường, đầu bù tóc rối, gương mặt thì đẫm lệ. Anh chán ghét đến mức không muốn nói thêm gì nữa. Lập tức quay lưng bỏ ra bên ngoài. Lúc rời đi còn không quên đóng mạnh cửa để thể hiện sự tức giận.

Sau khi Cảnh Nghi rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình. Tư Mỹ mới dám bật khóc thành tiếng, từng tiếng khóc thê lương vang vọng trong căn phòng nhỏ. Cô xót thương cho thân phận nghiệt ngã của chính mình.

Đã từng có một gia đình bình thường vào thời thơ ấu, với dáng vẻ ngây thơ, yêu đời. Vậy mà đến khi trưởng thành, lại trở thành vợ, thành một món đồ chơi rẻ tiền, trong tay của một tên tội phạm bật nhất.

Một ngày nữa ở tổ chức lại trôi qua. Buổi tối đã đến, Cảnh Nghi quay trở lại phòng nghỉ. Lần này anh không còn vẻ mặt giận dữ nữa. Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng, rồi bảo cô chuẩn bị. Một chút nữa sẽ cùng nhau quay trở về thành phố A, trở về dinh thự bạc tỷ.

Lưu Tư Mỹ một phút cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa. Nghe thấy sắp được rời khỏi, cô không chần chừ lập tức đi theo Cảnh Nghi xuống xe.

Ngồi trên xe, Tư Mỹ hạ cửa kính xuống, liên tục đưa mắt nhìn ra cửa sổ, với một gương mặt buồn rười rượi. Cảnh Nghi ngồi ở ghế bên cạnh cũng không nói gì, chỉ tập trung vào vô lăng, giữ vững tay lái. Cứ như thế suốt mấy giờ đồng hồ, cả hai đến một cái nhìn nhau cũng không có.

Để không khí bớt căng thẳng, Cảnh Nghi bật một bài hát nhẹ nhàng để thư giãn. Làn gió mát từ cửa sổ luồng vào, cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái, khiến Tư Mỹ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Thế nhưng giấc ngủ không được trọn vẹn, cô chỉ vừa mới chợp mắt được khoảng ba mươi phút. Một tiếng động lớn vang lên, khiến xe chao đảo, Cảnh Nghi mất lái rồi đâm sầm vào một căn nhà hoang ở gần đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.