🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vương Cảnh Nghi rời đi, để lại Lưu Tư Mỹ một mình ở trong căn phòng nhỏ. Một lúc sau có một cô gái bước vào, cô ta mang thức ăn, nước uống và quần áo đến cho Tư Mỹ.

Kỳ lạ thay, vừa vào đến phòng cô ta đã lập tức chốt chặt cửa từ bên trong. Ngoại hình bên ngoài của cô ta trong rất quen thuộc, tuy đã ăn mặc rất kín đáo và che chắn cả gương mặt, nhưng Tư Mỹ vẫn cảm thấy rất quen.

Cô gái đó vừa đặt đồ mang đến lên bàn, thì bất ngờ lao đến bóp cổ Lưu Tư Mỹ một cách dữ dội. Vừa dùng sức lực tác động lên người, vừa nghiến chặt răng để thể hiện sự căm phẫn. Cô ta bày tỏ sự tức giận trong một trạng thái kích động tột đỉnh.

- Lưu Tư Mỹ... hôm nay tao phải giết chết mày.

- Cô là ai?... Tôi đã gây thù gì với cô?

Cô gái kia từ từ dừng tay lại, cô ta đổi sang tư thế gọng kìm, ngồi vắt ngang bụng, khống chế khả năng di chuyển của Tư Mỹ. Sau đó từ từ kéo khăn che mặt xuống, để lộ ra gương mặt quen thuộc, không ai khác đó chính là Châu Giai Ý. Trên gương mặt cô ta đầy những giấu vết bầm tím.

Càng thê thảm hơn, khi Châu Giai Ý cởi bỏ chiếc áo khoác da bên ngoài, để lộ chiếc áo kiểu dáng ba lỗ, ôm sát mặc bên trong. Những dấu vết đỏ hiện hữu khắp nơi, trên phần cổ và ngực cô. Trên cánh tay, những vết cào cấu đỏ tươi, thể hiện sự bạo hành về thể xác là rất lớn. Cô ta trừng mắt nhìn Tư Mỹ, dùng bàn tay tát liên hoàn vào mặt cô. Vừa đánh vừa chửi mắng cô thậm tệ.

- Lưu Tư Mỹ... tất cả là tại mày, đêm qua đáng lẽ người phải chịu sự ô nhục và đau đớn đó phải là mày mới đúng. Hôm nay chính tay tao sẽ kết liễu cuộc đời mày, dùng máu của mày rửa sạch vết nhơ trên cơ thể tạo.

Châu Giai Ý rút từ trong túi quần ra một con dao găm cỡ nhỏ. Điên cuồng đâm loạn xạ vào phần đầu Tư Mỹ. Nhưng với phản xạ nhanh, cô có thể né được, tuy nhiên vẫn bị trầy xước vài đường nhỏ.

Châu Giai Ý nhận thấy Lưu Tư Mỹ có khả năng quan sát khá nhạy bén. Cô liền thay đổi mục tiêu, dồn hết sức lực vào con dao, một nhát đâm vào chính diện tim.

Vào thời khắc chuẩn bị dứt điểm, Tư Mỹ bắt lấy được một chiếc gối. Cô lập tức dùng nó che mất tầm nhìn của Giai Ý, sau đó tận dụng thời cơ, nhanh chóng đẩy cô ra xa mình. Cú xô mạnh khiến Giai Ý bật ngã xuống khỏi giường. Cô ta đang đau đớn để đứng dậy lần nữa.

Nhân cơ hội đó, Lưu Tư Mỹ tốc chạy đến cánh cửa phòng. Nhìn thấy Châu Giai Ý vẫn điên cuồng truy cùng đuổi tận, cô vội vàng mở khóa cửa rồi chạy ra bên ngoài, trong trạng thái hỗn loạn, cả người run lên bần bật vì sợ hãi. Chạy theo dọc hành lang đã được một đoạn khá dài, nhưng Châu Giai Ý vẫn không có ý định buông tha.

Xung quanh không có một nơi nào có thể lẩn trốn, Tư Mỹ không biết phải trốn vào đâu. Bỗng nhiên cô nhìn thấy căn phòng quen thuộc, đó là phòng dùng để họp hội của tổ chức. Cô biết bên trong đang diễn ra một cuộc họp, và chắc chắn rằng Cảnh Nghi cũng có mặt ở đó.

Ý trong một tổ chức toàn những tên tội phạm nguy hiểm, thật sự là không có ai đáng tin tưởng hơn anh ta, giây phút này chỉ có anh mới có thể cứu lấy tính mạng của cô.



Không suy nghĩ thêm nhiều nữa, cô quyết định xông thẳng vào phòng họp của Cảnh Nghi. Khi cánh cửa được mở toang ra, Lưu Tư Mỹ gây chú ý với bộ dạng nhếch nhác, sắc mặt tái mét cùng với những hơi thở gấp vì sợ hãi.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều hướng mắt nhìn về phía cô, Cảnh Nghi cũng không ngoại trừ.

Cô không có thời gian để quan tâm đến sự hiện diện của những người khác, Châu Giai Ý ở bên ngoài cầm dao sắp đuổi đến nơi rồi. Trong mắt cô bây giờ chỉ nhìn thấy một mình Vương Cảnh Nghi. Cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh, như một con mèo nhỏ, mà núp phía sau bóng lưng to lớn, chờ đợi sự chở che từ anh.

Vào lúc này, Châu Giai Ý cũng đuổi đến. Cô ta thừa biết Cảnh Nghi rất ghét bị làm phiền khi đang triển khai công việc. Nhưng giờ phút này trong đầu cô chỉ muốn giết Lưu Tư Mỹ. Cô mặc kệ tất cả, xông vào phòng họp. Vừa ghì chặt con dao trên tay vừa lẩm bẩm câu nói quen thuộc trong miệng.

- Lưu Tư Mỹ... tao phải giết chết mày...

Cô điên cuồng chạy đến chỗ Tư Mỹ, mà quên mất rằng Cảnh Nghi cũng đang ở đó. Giai Ý chạy đến giơ cây dao lên cao hơn đầu, rồi đâm loạn xạ về phía Tư Mỹ, mặc dù không trúng vào đâu, nhưng cô vẫn không có ý định dừng lại. Cho đến cái đâm thứ ba, cây dao bị giữ lại bởi Cảnh Nghi.

Anh dùng tay không, nắm trọn lấy lưỡi dao. Để cho những giọt máu rơi xuống mà không một chút tỏ vẻ đau đớn. Anh giật lấy cây dao trên tay Giai Ý, rồi quăng sang một bên. Lúc này Châu Giai Ý mới nhận ra, cô đã chọc giận anh rồi.

Cô sợ hãi ngước mắt nhìn lên phía trên, chỉ thấy một gương mặt sắc lạnh, với ánh mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm. Có lẽ không còn kịp để quay đầu nữa, cô chỉ có thể thốt lên một tiếng kêu run rẩy.

- Cảnh Nghi... em...

Lời chưa kịp nói trọn vẹn, Châu Giai Ý đã phải nhận lấy một cú tát vô tình vào má trái. Sau đó còn bị Cảnh Nghi túm trọn mở tóc phía sau, dúi thẳng đầu cô xuống bàn họp, một chút nương tay cũng không có. Châu Giai Ý lúc này vừa đau vừa tủi nhục. Cô khóc nấc lên thành tiếng, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người khác.

- Châu Giai Ý... ba của cô làm được nhiều việc có ích cho tổ chức, còn cô

thì chưa làm được gì hết. Ra tay với ba cô thì tôi còn tiếc, nhưng với cô thì có lẽ là không. Cô muốn chọc điên tôi đến mức chỉa súng vào đầu thì mới hài lòng à?

Vương Cảnh Nghi kéo đầu cô lên, rồi dứt khoát quăng mạnh sang phía bên kia, khiến đầu cô đập vào bức tường, rồi một tia máu chảy dài xuống mặt.

Châu Giai Ý ôm đầu khóc không thành tiếng. Cùng lúc đó, Vương Cảnh Nghi đi đến gần, rồi rút cây súng ngắn quen thuộc ra. Đứng hiên ngang chỉa thẳng vào đầu Giai Ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.