Giọng nói của Cảnh Nghi khiến Châu Giai Ý mặt mũi tối xầm, biến sắc một cách rõ rệt. Cô ta chậm rãi ngoáy đầu nhìn lại phía sau với một gương mặt e dè.
Đến khi nhìn thấy anh, cô vội vàng đứng bật dậy, rồi theo quán tính lùi bước về phía sau. Thấy cô có chút sợ hãi, Cảnh Nghi càng tiếp tục bước đến gần hơn.
Khi khoảng cách giữa anh và Châu Giai Ý được rút ngắn, ngay lập tức anh túm lấy phần tóc dài phía sau của cô, kéo cô ra khỏi phòng tắm. Cuối cùng là mạnh tay quăng cô xuống giường ngủ.
Bị túm tóc rất đau, nên Châu Giai Ý chỉ có thể ôm đầu nhăn nhó.
Vốn dĩ Cảnh Nghi không yêu thích cô, nay lại càng ghét hơn nữa. Anh đưa tay tát một cú thật mạnh, khiến cô phải ôm một bên mặt, rồi ngồi khóc thúc thít trên giường ngủ.
- Sao không nói gì nữa? Không phải vừa rồi mạnh miệng lắm sao? Vương Cảnh Nghi tôi đang đứng ở đây, cô không có ý định giết tôi nữa à?
- Cảnh Nghi... em... em có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám giết anh. Vừa rồi chỉ là những lời đe doạ, để cô ta tự ý rời xa anh thôi. Chẳng qua là vì em quá yêu anh...
- Cô nghĩ tôi là đồ ngốc hay sao mà viện cái lý do vớ vẩn như thế?
- Không có... em nói thật mà...
- Vừa rồi cô bảo có mấy gã đàn ông cao to đang ở đây nhỉ? Là người của tổ chức đúng không? Khi nào bọn chúng đến?
Đúng... đúng là người của tổ chức. Bọn chúng sắp đến rồi.
- Hừm... tốt. Vậy đêm nay tôi thưởng cô cho bọn chúng vui vẻ một chút.
- Cái gì?... Không được đâu Cảnh Nghi. Anh không được làm như vậy với
em...
Cảnh Nghi nói xong liền bước vào phòng tắm, bế Lưu Tư Mỹ đang thở hổn hển rời đi. Bỏ mặc Châu Giai Ý đang gào khóc, níu kéo nhưng bất thành. Ra khỏi căn phòng, anh không quên khoá cửa từ bên ngoài.
Cùng lúc đó, năm gã đàn ông cao to cũng vừa đến. Nhìn thấy Cảnh Nghi bọn họ cung kính chào hỏi. Anh nhìn bọn họ cười nhếch mép, rồi nhét vào tay họ một chiếc chìa khóa, còn không quên ra hiệu chỉ tay vào bên trong căn phòng với một ánh mắt đầy nham hiểm.
- Thưởng cho các anh.
- Chúng tôi cảm ơn ông chủ.
Sau khi nhẫn tâm để Châu Giai Ý trở thành món đồ chơi của mấy gã đàn ông. Vương Cảnh Nghi bế Lưu Tư Mỹ cả người ướt sũng, trở về phòng nghỉ ngơi quen thuộc của mình. Anh đặt cô lên ghế rồi quăng cho một cái khăn tắm cỡ lớn, bảo cô tự làm khô cơ thể.
Nhưng Lưu Tư Mỹ lúc này đã ngấm thuốc sinh lý quá nhiều, dường như không kiểm soát được hành động. Cô chủ động chạy đến ôm lấy Cảnh Nghi từ phía sau, khiến anh không kịp phản ứng. Sau đó không ngại ngần gì, cô vừa thở hổn hển vừa từ từ cởi bỏ những chiếc cúc trên áo của anh. Rồi thều thào vài câu nói bằng chất giọng đầy gợi tình.
- Anh giúp tôi với... cơ thể tôi nóng quá. Tôi thật sự rất khó chịu...
- Là cô tự cầu xin tôi đấy nhé!
Vương Cảnh Nghi bế Lưu Tư Mỹ lên giường. Cũng giống như mọi lần khác, anh lại cho cô những nụ hôn nồng cháy. Những cái vuốt ve đầy kích thích và những hơi thở đầy cảm xúc. Chỉ có cô là không giống như trước, cô thường không thích việc này, những lần đó đều là sự cam chịu.
Nhưng lần này không phải như thế nữa, lần này là cô chủ động. Cô tự mình quấn lấy anh, dùng tay ôm chặt cổ anh. Xiết chặt anh đến mức tưởng chừng không thở được nữa. Và rồi cứ như thế, họ đã trải qua những giờ phút tuyệt vời, khi cả hai đều tự nguyện hành động, không ai ép buộc hay miễn cưỡng với
ai.
Sáng hôm sau, Vương Cảnh Nghi thức dậy sau một đêm vui vẻ. Anh nhìn cô đang ngủ say trong vòng tay của mình. Bất giác anh đưa tay chạm vào má cô. Nhưng hành động đó đã vô tình làm cô thức giấc. Anh vội rụt tay lại, giả vờ như không có chuyện gì.
- Cô đã ngủ rất ngon có đúng không? Vậy... cô còn nhớ đêm qua đã quấn chặt lấy tôi như thế nào không?
Lưu Tư Mỹ đỏ mặt, ngồi bật dậy đưa ánh mắt ngây thơ với vô số tội lỗi nhìn anh. Cô ngại ngùng đến mức không biết nói gì, để biện minh cho hành động mất kiểm soát đêm qua. Phải mất vài giây mới có thể trả lời được câu hỏi của anh.
- Đêm qua... tôi... tôi bị hạ thuốc kích sinh lý. Tôi xin lỗi anh.
- Ồ... xin lỗi à? Cô làm tôi hao tổn sức lực như vậy, bây giờ chỉ nói xin lỗi thôi
sao?
- Vậy anh muốn tôi phải làm gì đây?
- Ừm... n... tặng cho tôi một nụ hôn đi, tôi sẽ không nhắc về nó nữa. Nếu không làm theo thì tôi sẽ bù vào số tiền nợ của cô.
Số tiền nợ đang được giảm xuống rất đáng kể, không thể để nó tăng trở lại. Dù gì cô cũng đã cùng anh, làm qua những chuyện kích động hơn khi ở trên giường. Chỉ là một nụ hôn bình thường thì có gì khó.
Không cần phải suy nghĩ quá lâu, Lưu Tư Mỹ trườn người về phía anh. Để mặt cô và anh gần sát nhau. Sau đó tặng cho anh một nụ hôn lên má trái. Một nụ hôn thoáng qua, vừa chớp nhoáng lại vừa hờ hệt. Anh còn chưa kịp cảm nhận thì nó đã kết thúc. Anh khó chịu, gương mặt cau có, đưa mắt nhìn cô không có lấy một chút hài lòng.
- Hừm... chỉ có một nụ hôn mà cô cũng tiết kiệm. Cô đúng là không biết cách làm hài lòng người khác.
Cảnh Nghi lập tức đứng lên, tiến đến tủ quần áo, tìm một bộ đồ để mặc vào. Sau khi quần áo đã chỉnh chu, anh di chuyển về phía cửa phòng. Trước khi đi còn không quên dặn dò Tư Mỹ vài câu.
-
- Tôi đi triển khai một số kế hoạch với tổ chức. Một chút nữa sẽ có người mang thức ăn, nước uống và quần áo đến cho cô. Việc của cô chỉ là ở yên trong căn phòng này. Cô cũng biết là tôi rất thích bắn người, bằng khẩu súng của mình. Biết khôn thì đừng có lén phén đi ra ngoài. Đây là căn cứ bí mật của tôi, không phải nơi để cô tham quan, đã hiểu chưa?
- Tôi hiểu rồi, anh cứ đi đi. Tôi sẽ ở yên trong căn phòng này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]