Kiều Kiến Quốc bị mẹ ruột mình siết cổ đến đỏ mặt tía tai, anh trợn mắt nhìn Thái Tiểu Huệ bên cạnh cầu cứu.
Thái Tiểu Huệ vội vàng chạy tới kéo Lôi Hồng Hoa ra, "Bà lão này làm gì vậy, người sắp bị bà siết c.h.ế.t rồi, mau buông tay ra! Bà không thấy đầu cậu ấy đang bị thương à?"
Lôi Hồng Hoa vừa buông tay, đã vội ôm lấy đầu Kiều Kiến Quốc, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
"Hu hu hu, Kiến Quốc nhà ta chịu khổ rồi... Ơ, hình như béo ra thì phải?"
Bàn tay Lôi Hồng Hoa đang ôm mặt anh ấn xuống, đúng là béo lên không ít.
Ánh mắt bà ta dời từ mặt Kiều Kiến Quốc lên miếng băng gạc trên đầu, Lôi Hồng Hoa lại gào lên.
"Hu hu hu hu, Kiến Quốc nhà ta chịu khổ rồi! Đứa con này, mày hù c.h.ế.t mẹ rồi, sao mày không về nhà? Nếu không phải nhà mình nhận được điện báo, cả nhà còn tưởng mày toi rồi chứ. Đồ bất hiếu, mày hù c.h.ế.t mẹ rồi! Mày có biết một năm nay mẹ sống thế nào không?"
Thái Tiểu Huệ thở phào nhẹ nhõm, thì ra là mẹ của Kiều Kiến Quốc. Chị còn tưởng bà điên nào xông vào đây.
Kiều Kiến Quốc gỡ mình ra khỏi vòng tay Lôi Hồng Hoa, nhìn Kiều Cửu Vượng và Kiều Kiến Hoa đang đứng đen mặt ở cửa, anh ngượng nghịu nói: "Được rồi, được rồi, mẹ đừng khóc nữa. Mẹ mà khóc nữa là bác sĩ kéo con vô nhà xác bây giờ."
Lôi Hồng Hoa nhìn đứa con trai mày rậm mắt to của mình, nhìn mãi mà không thấy đủ.
Kiều Cửu Vượng quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004653/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.