“Nguyên nhân như sau: Mùng Ba, Kiến Quốc tôi tuy đang nghỉ, nhưng lòng vẫn hướng về công xưởng. Nghĩ đến Tết nhất bà con tụ họp, rượu tiêu thụ chắc chắn tăng cao, tôi bèn lên phố thị sát thị trường, mong vì doanh số năm sau mà đặt nền móng…”“…Giữa đường gặp một nữ đồng chí bị bắt nạt. Tôi là công nhân xưởng rượu Ninh Huyện, thân mang chính nghĩa, huống hồ Triệu chủ nhiệm thường xuyên dạy dỗ chúng tôi phải giúp đỡ người khác… Tôi ghi nhớ trong lòng…”“Tôi đã lấy một địch ba, bảo vệ nữ đồng chí. Nhưng than ôi, đối phương quá đông… Dù thân nằm bệnh viện, lòng vẫn như lửa đốt hướng về công việc… Nhất định sẽ dưỡng thương thật tốt, sớm ngày trở lại cống hiến…”“…Nữ đồng chí vô cùng cảm kích, nói rằng xưởng rượu có thể đào tạo ra công nhân chính nghĩa như vậy, chắc chắn các lãnh đạo đều có tư tưởng giác ngộ cao… Cô ấy nói muốn tặng cờ thưởng… Nhưng tôi biết Triệu chủ nhiệm là người khiêm tốn, không màng hư danh, nên tôi đã từ chối…”
Thái Tiểu Huệ không thể đọc thêm trang cuối cùng nữa. “Trời cao đất dày ơi! Sao có thể không biết xấu hổ đến mức này! Một lá đơn xin nghỉ mà viết thành tự truyện! Quanh co khen lãnh đạo một trăm lần, tiện thể tâng bốc mình một trăm hai mươi lần!” Miệng thì chê bai, nhưng cô vẫn gấp lá thư lại, mang đến nhà dượng mình, Triệu Chính Hùng.
“Dượng! Dì! Hai người ở nhà ạ?” Triệu Chính Hùng đang xem TV: “Tiểu Huệ đấy à, mau vào ngồi.” Lý Mẫn (vợ ông) đang gọt bưởi: “Hôm kia chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004652/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.