Viện phó Vương ngơ ngác: “Nó tìm tôi có việc gì?”
Bành Chí Hoa cũng làm mặt ngơ ngác: “Tôi cũng không biết nữa. Ông lên hỏi thử xem.”
Chờ Viện phó Vương quay đầu đi về phía khu nội trú, Bành Chí Hoa liền giục: “Đi nhanh, chúng ta đi dạo. Giờ không chỉ có y tá mà còn có cả Viện phó Vương, hai người còn lo gì nữa.”
Kiều Giang Tâm và Lưu Hân Nghiên gật gù, tỏ vẻ rất đồng tình.
Sau đó, trong lúc ba người đang vi vu khắp các ngõ hẻm ở thủ đô, thì tại phòng bệnh 207, Viện phó Vương và Cố Vân Châu đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Ba ngày nữa trôi qua, Cố Vân Châu làm lại toàn bộ xét nghiệm. Mọi thứ đều ổn thỏa, anh được xuất viện.
“Vương lão ~” Cố Vân Châu cười hớn hở tìm đến Viện phó Vương đang thu dọn hành lý.
Viện phó Vương vừa thấy điệu cười của Cố Vân Châu, theo phản xạ lùi lại một bước: “Cậu làm gì đấy?”
“Ây da, cháu có ăn thịt ông đâu mà ông phải đề phòng thế. Cứ như cháu là người xấu không bằng.”
Viện phó Vương bực bội: “Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có giở cái trò đó với tôi.”
Nụ cười giả lả trên mặt Cố Vân Châu tắt ngấm: “Haizz, cháu cũng nghĩ thế. Quan hệ của chúng ta tốt thế này, khách sáo làm gì. Nếu ông đã bảo cháu nói thẳng, vậy cháu không khách khí nữa nhé.”
“Vương lão, ông lên thủ đô lần này chắc mang theo không ít tiền nhỉ? Cho cháu mượn ít!”
Nói xong, Cố Vân Châu chìa thẳng bàn tay ra.
Viện phó Vương nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004584/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.