Đến tối Cố Vân Châu mới tỉnh lại, sáng hôm sau được chuyển về phòng bệnh thường.
Bây giờ đã không còn sợ cảm xúc bất ổn gây tim đập nhanh nữa, anh liền quấn lấy Kiều Giang Tâm đòi đút cơm, còn đòi nắm tay.
Viện phó Vương đã không còn ở bệnh viện canh chừng, ông tự mình đi lang thang khắp nơi, ai hỏi thì bảo không muốn làm kỳ đà cản mũi bọn trẻ.
Lưu Hân Nghiên cũng thỉnh thoảng bị Bành Chí Hoa "mượn" đi mất. Phòng bệnh thường xuyên chỉ còn lại một mình Kiều Giang Tâm.
Không có người ngoài, Cố Vân Châu càng được đà lấn tới. Anh ỷ mình là bệnh nhân, ăn cơm đòi đút, uống nước đòi đút, làm nũng, dính người. Kiều Giang Tâm bực đến sầm mặt, anh liền biết ý dừng lại một chút, nhưng chỉ được một lát, đâu lại vào đấy.
Hai ngày sau, Cố Vân Châu không giả vờ được nữa.
Vì lúc bác sĩ đi kiểm tra phòng có nói: “Ừm, hồi phục rất tốt, truyền thêm hai ba ngày nước nữa là có thể xuất viện rồi.”
Kiều Giang Tâm nhớ lại bộ dạng "Liễu yếu đào tơ" của Cố Vân Châu, vội hỏi: “Mới phẫu thuật được hai ngày, mà đây là phẫu thuật tim đó, ba ngày nữa đã xuất viện được rồi? Bác sĩ có nhầm không ạ?”
Bác sĩ cười: “Đồng chí Kiều, ca phẫu thuật tim này của đồng chí Cố sở dĩ nguy hiểm như vậy là vì mảnh đạn trong người anh ấy đã chèn sát vào tim, bất cứ lúc nào cũng có thể gây tổn thương, xuất huyết tim.”
“Nếu thật sự bị xuất huyết tim, nó sẽ ảnh hưởng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004583/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.