Kiều Giang Tâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Vân Châu, dùng giọng điệu đùa cợt nhẹ nhàng để cổ vũ anh: “Bọn em đều ở ngoài phòng mổ chờ anh. Anh đã nói là muốn kiếm của hồi môn để ‘gả’ cho em, còn phải nỗ lực leo lên trên để em làm phu nhân quan lớn cơ mà.”
“Thật ra so với làm quả phụ, em thích giàu có quyền thế hơn. Anh biết đấy, thanh danh của em ở làng đã không tốt rồi, giờ vừa mới yêu anh, nhỡ anh có mệnh hệ gì, chắc em lại mang thêm cái tiếng ‘sát phu’.”
“Thế thì đời này của em coi như xong thật đấy. Anh đừng có mà hại em.”
Cố Vân Châu biết Kiều Giang Tâm đang lo lắng, anh cong khóe miệng, quay lại an ủi cô: “Không sao đâu, em đừng căng thẳng. Tiến sĩ Tất nói tỷ lệ thành công là 85% cơ mà.”
“Em là người vượng anh nhất, có em ở đây, anh chắc chắn không sao. Anh nói là giữ lời, em cứ chờ mà tiêu của hồi môn của anh, hưởng quyền thế của anh đi.”
Lưu Hân Nghiên cũng xúm lại: “Anh Cố, cố lên! Chờ lần này từ thủ đô về, nhiệm vụ của em coi như hoàn thành viên mãn, em còn lập được công nữa. Chúng ta cùng về vả mặt mấy kẻ kia thật kêu.”
Bành Chí Hoa đứng sau lưng Lưu Hân Nghiên hô: “Cố gắng lên đấy! Trong doanh trại còn bao nhiêu anh em đang chờ cậu về!”
Viện phó Vương không nói gì, chỉ nói với y tá và trợ lý đến đẩy người: “Vất vả cho mọi người rồi.”
Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ khép lại trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004582/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.