“Anh Bành, vừa rồi anh...”
Lưu Hân Nghiên còn chưa nói xong, niềm vui trong mắt Bành Chí Hoa đã vụt tắt, thay vào đó là vẻ thấp thỏm bất an: “Có phải em thấy anh vừa rồi hung dữ quá không?”
“Anh nói cho em biết, bình thường anh không hung dữ chút nào đâu.”
Lưu Hân Nghiên cảm nhận được sự căng thẳng của anh, vội trấn an: “Không phải, em không thấy anh hung dữ. Em thấy anh rất đàn ông, rất ngầu. Lưng em cũng ưỡn thẳng cả lên đây này.”
Bành Chí Hoa lập tức ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, như một con gà trống vừa thắng trận: “Ừm, anh còn có mặt đàn ông hơn nữa cơ. Đợi sau này cưới về em sẽ biết.”
Lưu Hân Nghiên mặt đỏ bừng, dậm chân: “Anh Bành!!”
Bành Chí Hoa thấy cô vừa ngượng vừa tức, không nỡ trêu nữa: “Thôi, anh không nói, không nói nữa. Đi thôi, em ở đâu? Anh đưa em về cất đồ, rồi dẫn em đi dạo.”
Lưu Hân Nghiên ngại ngùng: “Vừa nãy không phải anh nói phải đến Cục Công an một chuyến sao?”
Bành Chí Hoa thuận tay xách lấy mấy hộp cơm được treo bằng túi lưới trên tay cô, tay kia dắt tay cô đi: “Hôm nay anh đến trình diện trước đã, mấy hôm sau chắc sẽ bận. Nhân lúc anh còn rảnh, em đi chơi với anh được không?”
“Với lại, vừa nãy Vân Châu cũng nói rồi, cho em nghỉ phép. Chỗ cậu ấy đã có đồng chí Kiều với Vương lão rồi.”
Lòng Lưu Hân Nghiên mềm nhũn: “Vâng, em đi với anh.”
Vẻ hân hoan không giấu được hiện rõ trên mặt Bành Chí Hoa, bàn tay nắm tay Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004581/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.