“Ai mua thịt lừa đấy?”, Kiều Giang Tâm nhìn tảng thịt lừa trên bàn, hỏi.
Bành Chí Hoa nói: “Tôi mua. Con bé Hân Nghiên này trước đây vì mấy cái sủi cảo thịt lừa mà khóc nhè. Lát nữa làm cho nó ăn một bữa no nê.”
Lưu Hân Nghiên vội vàng lôi quà ra: “Giang Tâm, đây là quà em mua cho chị. Còn cái này, cái này là cho dì Hai với Ali.”
Biết là có thêm Quả Đào, Lưu Hân Nghiên còn chuẩn bị thêm cho Quả Đào một cái nơ buộc tóc bằng lụa.
Quả Đào vui mừng khôn xiết, cô bé không ngờ mình cũng có phần.
Kiều Giang Tâm liếc nhìn cái túi lớn bên cạnh tảng thịt lừa, hơi ngạc nhiên nhìn Cố Vân Châu: “Đây là cho em à?”
Cố Vân Châu ngồi xuống cái bàn bên cạnh, ánh mắt trìu mến nhìn Kiều Giang Tâm, cười:
“À, đặc sản Tế Châu. Trước anh không phải nói mang quà cho em sao, cũng không biết mua gì. Thấy Hân Nghiên thích ăn nên mua cho em một ít.”
Kiều Giang Tâm mở túi ra, bên trong đồ đạc không ít: một túi đồ ăn vặt, còn có kẹp tóc, khăn lụa, và cả một cây bút máy.
Cô lấy cây bút máy kiểu nữ rất đẹp kia ra.
Cố Vân Châu giới thiệu: “Em thường xuyên phải ghi sổ sách và học tập. Anh thấy cây bút kia của em không dễ dùng lắm, nên tiện đường mang về cho em một cây. Người bán hàng giới thiệu kiểu này dành cho nữ đồng chí dùng, rất nhẹ và trơn, hợp với em lắm.”
Sợ Kiều Giang Tâm khách sáo với mình, anh còn nói thêm: “Em đừng có khách khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004489/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.