Lưu Hân Nghiên quay đầu nhìn Cố Vân Châu: “Anh mua nhiều đồ thế, chắc chắn không phải tự mình ăn rồi. Không phải anh mua cho Giang Tâm đấy chứ?”
Cố Vân Châu sờ sờ mũi, lặng lẽ lái sang chuyện khác: “Mang cho họ chút đặc sản Tế Châu thì có gì không nên? À phải rồi, nghe nói cô với Âu Dương Nhược Phi từ hôn rồi à?”
Lưu Hân Nghiên lập tức bị dời chú ý. Cô bỏ một miếng mứt mơ vào miệng, nói: “Ừ, hủy rồi. Làm trò cười cho thiên hạ mười mấy năm, chịu không nổi. Lửa đạn kẻ thù mạnh quá, chị đây rút lui.”
Giọng điệu bình thản, như thể đã thật sự nhìn thấu.
“Trước đây cứ nghĩ đây là người bố mẹ chọn cho mình, mặc kệ người khác nói thế nào, em cũng cố sống cố c.h.ế.t bám lấy. Thật ra bây giờ buông tay rồi, em ngược lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
À~, hai người có biết không, mấy cô y tá trẻ ở bàn hướng dẫn của bệnh viện quân y biết chuyện xong, đều đối xử hòa nhã với em hẳn lên.
Bây giờ nghĩ lại, bao nhiêu năm nay em bị những người xung quanh anh ta xa lánh, thật ra đều có liên quan rất lớn đến thái độ của anh ta đối với em.”
Cố Vân Châu nhàn nhạt nói: “Không đ.â.m đầu vào tường thì không chịu quay đầu. Cô chỉ là coi cậu ta như một nỗi chấp niệm, tự đ.â.m cho mình vỡ đầu chảy m.á.u thôi.”
Bành Chí Hoa nghiêng đầu: “Nói đi nói lại, vẫn là do bắt nạt cô không có ai chống lưng.”
“Nếu Âu Dương Nhược Phi thật sự coi cô ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004488/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.