Thổi cũng hơi nguội rồi, cô nhìn nhìn, nhẹ nhàng uống thử một ngụm cảm thấy không nóng nữa, với ngẩng đầu nói: “Không nóng nữa, anh uống đi.” Cổ Lâm Hàn im lặng, ánh mắt ấm áp nhìn cô, dùng lại một lát, lại nhìn vào cốc nước cô đảng cầm. 
Bên trên vẫn còn dấu môi của cô. 
Mặc dù có lẽ là không có, bởi vì cô vừa mới ngủ tỉnh giấc sao lại có thể dùng son môi cơ chứ. 
Nhưng anh lại cảm thấy dấu môi trên ly in lên rất rõ ràng, cổ họng anh càng khô khốc hơn, nuốt nước bọt xuống, như ma xui quỹ khiến đi qua đó. 
Một ngụm uống hết, cũng không biết rốt cuộc nước đã nguội hay vẫn còn nóng. 
Dù sao một ngụm nuốt xuống cũng chầm chậm chảy vào trong bụng. 
Người phụ nữ này… 
Vu Tịch căn bản không nhớ bản thân đã uống ly nước này, nhìn anh uống nước như vậy có lẽ không còn nóng nữa bèn đưa thuốc cho anh. 
Anh uống thuốc một cách nhanh lẹ, một chút cũng không cảm nhận được vị đẳng. Người phụ nữ này, người phụ nữ này thật sự không biết cô đang cho anh uống nước bọt của chính mình sao, thật là… Mắt Cố Lâm Hàn liếc liếc, ánh mắt lóe lên một tia sáng, họ vài tiếng rồi quay đi chỗ khác. 
Vụ Tịch thấy anh uống xong bèn đỡ anh nằm xuống, đỡ anh nằm trên giường xong cô ngồi ngay cạnh đầu giường. 
Cô chợt nhớ, lúc trước Cổ Lâm Hàn chỉ hơi cảm nhẹ, nhà họ Cổ đã cho người đến thăm n, sơn hào hải vị, thực phẩm bồi bổ từng cái từng cái một được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069783/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.