Trong lòng Vu Tịch tim đập thình thịch, vội đi đến sở 
Nóng quá. 
Cô ngừng một chút rồi vội vàng gọi: “Cố Lâm Hàn, Cổ Lâm Hàn, anh tỉnh lại, phát sốt rồi.” 
Cổ Lâm Hàn mê mang tỉnh dậy, nhìn thấy Vu Tịch ở trước mặt đang lo lắng cau mày. 
Anh sững sở, nghĩ mình nhất thời đang nằm mơ. 
Nhìn nhầm thì phải, Vu Tịch người phụ nữ thối này sao lại biết lo lắng cho anh? 
Cầu anh chết còn không kịp. 
Nhưng Vu Tịch kéo cánh tay anh lên. “Anh đừng ngủ, tôi rót nước cho anh.” 
Cổ Lâm Hàn lấy lại được một chút ý thức. 
Thật sự là Vu Tịch. 
Anh cau mày nhìn cô, chỉ mặc áo ngủ, đi chân trần trên đất, như con thỏ nhỏ chạy ra ngoài. 
Thật là cho dù có ở trong phòng đi nữa cũng không thể đi chân đất, người phụ nữ to xác này, dơ như vậy thật không thể chịu được cô. 
Cô đi chân đất chạy trở về, cầm theo một cốc nước và vài vỉ thuốc, đưa đến trước mặt anh: “Này, uống thuốc, thuốc hạ sốt, thuốc chống viêm, số thuốc này là hôm nay lấy ở bệnh viện về.” 
“Nào, há miệng, uống nước.” 
Cổ Lâm Hàn nhìn cô mang thuốc và nước nóng đến, nhanh chóng tránh đi. “Haizz, anh uống đi, sao lại không uống chứ.” 
Cổ Lâm Hàn bị cô chọc tức đến phát cười: “Cô muốn bỏng chết tôi à? Nóng như vậy, uống được sao?” 
Vu Tịch dừng động tác, một lúc mới nghĩ ra: “Ồ, cũng đúng… 
Cổ Lâm Hàn lấy ly nước trong tay cô đặt ở trên bàn. “Được rồi được rồi, cô đừng có lộn xộn nữa, bảo cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069782/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.