Chương trước
Chương sau
Bên ngoài…
Cổ Tân Tân nhìn Vu Tịch, khóe môi cô nở nụ cười, mang theo một chút lạnh lẽo.
Khóe miệng Cố Tân Tân giật giật.
Hứa Khả này thật đúng là…
Vu Tịch hừ nhẹ. “Do tôi làm hư đúng không?”
Cổ Tân Tân vội nói: “Cậu đừng để cô ta làm cho tức giận, lý trí một chút, lý trí một chút, Cổ Lâm Hàn sẽ không nghe cô ta đầu.”
QC
Vu Tịch trực tiếp đẩy cửa đi vào. “Này, Vu Tịch…”
Cổ Tân Tân và Lôi Đình nhìn nhau.
Xong rồi, sự việc lần này…
Ánh mắt Cố Lâm Hàn vừa trở nên lạnh lẽo, hơi không kiên nhẫn, lại chưa kịp nói gì đã thấy Vu Tịch đến. “Cố Lâm Hàn, anh…”

Cô gọi, sau đó liếc mắt nhìn Hứa Khả. “Ơ, sao chị Hứa Khả lại ở đây vậy?” Hứa Khả sững sờ, che giấu chút xấu hổ trên mặt, nhìn Vũ Tịch. “A, tôi, tôi đến thăm Lâm Hàn. Không biết anh ấy bị Ốm như thế nào, tôi đến xem có chuyện gì xảy ra. Dù sao thị Lâm Hàn cũng là cả tính mạng của nhà họ Cổ. Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì không may… nhà họ Cổ sẽ không bỏ qua.
Dáng vẻ Hứa Khả như muốn hỏi tội, thật khiến người ta chán ghét.
Vu Tịch mỉm cười nhìn cô ta, nụ cười như chứa thuốc độc, khiến cho người nhìn thấy cảm thấy không hề thoải mái.
Nhưng đúng lúc này, Cổ Lâm Hàn đang nằm trên giường đột nhiên nhìn thấy Vu Tịch, vốn dĩ cả người đều có vẻ yếu ớt lại lập tức như hoàn toàn khỏe lại, đang muốn trực tiếp nhảy dựng lên.
Nhưng anh lại quên mất mình đang truyền dịch, vừa định đứng dậy thì tay đã bị kéo lại.
Hứa Khả giật mình, nhanh chóng đi tới đè lại tay anh. “Đừng nhúc nhích, Lâm Hàn, anh còn đang truyền dịch, đừng nhúc nhích.”
Vu Tịch híp mắt thâm thúy cười.
Cô nhìn Cố Lâm Hàn nói: “Đúng vậy, thật là. Anh kích động như vậy làm gì, không phải em đã tới rồi sao?”
Hứa Khả nhìn cô: “Rốt cuộc cô đã làm gì mà khiến anh ấy trở nên như vậy. Vu Tịch, không phải tôi đã nói cổ rồi sao, cô cũng không phải trẻ con nữa, đừng có hành hạ người như vậy nữa.”
Vu Tịch cười một tiếng: “Chị Hứa Khả, đã lâu em không bị ai dạy dỗ như thế này rồi, thật có bóng dáng của mẹ em nha. Thật đúng là người có thể lập gia đình, dáng vẻ quan tâm người khác rất có phong thái của trưởng bối.”
Ý khác trong lời nói là cô ta đang xen vào việc của người khác.

Ở phía sau, Cổ Tân Tân bĩu môi, đúng nha, dù sao cũng không phải mẹ của bọn này, cũng quản thật nhiều.
Hứa Khả đúng ở đó, mặt mũi đều mất sạch…
Vụ Tịch nhìn Cố Lâm Hàn ở trên giường, cúi đầu siết chặt tay anh. “Cố Lâm Hàn, sao anh lại ngã bệnh rồi?”
Dứt lời, cô bước đến, ghé sát vào giường anh.
Ở bên cạnh, Cổ Tân Tân và Lôi Đình lập tức ngạc nhiên rớt cằm.
Vu Tịch, đây là…
Vu Tịch liếc nhìn Hứa Khả ở một bên.
Hừ, dám nói xấu sau lưng cô.
Châm ngòi ly giản. Muốn Cổ Lâm Hàn không quan tâm đến cô nữa. Cô sẽ không để cô ta được như ý nguyện,
Hôm nay cho dù thế nào cô cũng sẽ ở bên cạnh Cổ Lâm Hàn không đi đâu cả.
Cô càng muốn tôi đi thì tôi càng không đi, không những không đi mà còn dính càng chặt, xem cỗ làm gì được tôi. Vu Tịch ngồi xổm xuống cạnh giường, mắt long lanh như có nước, đáng thương nhìn Cổ Lâm Hàn. “Không phải là do em bị dọa sao? Cho nên mới vô tình phun nước vào người anh. Ai bảo anh hung dữ như vậy, dọa em hết hồn, em giật mình mới có thể ra tay độc ác như vậy với anh. Em sai rồi, sai rồi còn không được sao? Nếu không, em lấy thân bồi thường cho anh, được không?” (Chọc đến chị Tịch của ta, không muốn sống nữa rồi, ha ha ha ha, mọi người nhanh kéo điểm sinh động đi, tuần này điểm sinh động giảm mất rồi, tuần sau chúng ta cố gắng lên~)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.