Cổ Lâm Hàn nghe thấy tên của Vu Tịch thì cảm thấy khó chịu. 
Vốn dĩ bởi vì đang bệnh mà gương mặt đỏ bừng lên lúc này lại càng khó coi hơn. 
Đúng lúc này… “Này, có phải là Vu Tịch đến không?” 
Lôi Đình nghe thấy tiếng gõ cửa thì đi ra mở. 
Ánh mắt của Cổ Lâm Hàn cũng dõi theo ra phía cửa… 
Tuy nhiên… “Ơ, Hứa Khả, sao cô lại đến đây?” 
Cổ Lâm Hàn đang ngẩng đầu lại đặt xuống gối, nhìn Hứa Khả đi vào tháo kính rầm xuống. 
Hứa Khả nhìn thấy Cố Lâm Hàn nằm trên giường, lo lắng bước tới. “Lâm Hàn, làm sao mà anh sinh bệnh đến mức nhập viện rồi? Người trong nhà mà biết sẽ đều lo lắng.” Cổ Lâm Hàn thở dài, có lẽ là do bệnh nên không có chút sức lực nào, lười biếng nói: “Không sao, chỉ hơi cảm thôi.” 
Vẻ mặt Hứa Khả đau lòng, cô ta ngồi ở mép giường, vươn tay đắp chăn cho anh, nhìn chằm chằm anh như muốn khóc, “Mấy năm rồi anh đã bao giờ ốm như thế này đâu. Em còn nhớ rõ, hồi bé anh hay sinh bệnh. Mỗi lần đều là em giúp anh, ở bên anh chờ anh hạ sốt. Về sau anh tự rèn luyện thân thể mới dần dần tốt lên rồi. Hiện tại là như thế nào đây? Đã lâu rồi anh không bị cảm, bây giờ bỗng nhiên lại…” 
Lội Đình đứng ở phía sau nhìn thấy, rất muốn trợn trắng mắt. 
Anh ta ngắt lời: “Còn không phải là tại vì Vu Tịch sao. Không có việc gì, quen rồi sẽ tốt thôi. Cũng chỉ có Vu Tịch mới có thể khiến anh ta ra nông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069773/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.