Lấy thân bồi thường?
Ánh mắt Cổ Lâm Hàn lóe lên một tia sáng khác thường.
Nhìn Vu Tịch đang dùng sức mà kéo tay mình, đôi mắt to như nai con đáng thương đang chớp chớp, liếc mắt nhìn qua lại thấy được tia dịu dàng hiếm thấy.
Hứa Khả đang ở một bên mặt chợt đỏ bừng lên.
Vu Tịch này….
Cô ta cũng thật là không cần mặt mũi, làm gì có cô gái nào có thể nói thẳng ra lời nói như vậy?
QC
Mà Cố Lâm Hàn cũng đã tưởng tượng ra cảnh mà Vu Tịch nói.
Lấy thân bồi thường sao?
Nhưng mà làm sao có thể làm thế được?
Cổ Lâm Hàn đột nhiên nhớ tới trong bụng cô còn một khối thịt, lấy cái gì mà bồi thường?
A, vừa gây rối xong, bây giờ lại muốn chọc giận anh đây mà đúng không? Cổ Lâm Hàn nhíu mày, dùng sức bắt lấy tay cô. “Buông ra.”
Vu Tịch lại sống chết không buông, nắm lấy tay anh, dùng sức ôm vào lòng.
Cố Lâm Hàn còn muốn cử động lại lập tức cảm nhận được xúc cảm mềm mại dán lên mu bàn tay mình.
Vừa dứt lời, anh đột nhiên họ khan hai tiếng.
Theo tiếng họ, cảm giác mềm mại kia nảy lên nảy xuống, cọ xát qua lại bàn tay của anh mấy lần.
Mặc dù bị ngăn cách bởi lớp quần áo, anh vẫn cảm thấy như bị điện giật, không dám nhúc nhích.
Anh cụp mắt xuống, liếc sang một bên, không nhúc nhích, trong ánh mắt mang theo cảm xúc mà người khác không hiểu được.
Hứa Khả quan sát chỉ thấy mặt anh càng ngày càng đỏ, đột nhiên kinh hãi, nói với Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069775/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.