Chương trước
Chương sau
Lấy thân bồi thường?
Ánh mắt Cổ Lâm Hàn lóe lên một tia sáng khác thường.
Nhìn Vu Tịch đang dùng sức mà kéo tay mình, đôi mắt to như nai con đáng thương đang chớp chớp, liếc mắt nhìn qua lại thấy được tia dịu dàng hiếm thấy.
Hứa Khả đang ở một bên mặt chợt đỏ bừng lên.
Vu Tịch này….
Cô ta cũng thật là không cần mặt mũi, làm gì có cô gái nào có thể nói thẳng ra lời nói như vậy?
QC
Mà Cố Lâm Hàn cũng đã tưởng tượng ra cảnh mà Vu Tịch nói.
Lấy thân bồi thường sao?
Nhưng mà làm sao có thể làm thế được?
Cổ Lâm Hàn đột nhiên nhớ tới trong bụng cô còn một khối thịt, lấy cái gì mà bồi thường?
A, vừa gây rối xong, bây giờ lại muốn chọc giận anh đây mà đúng không? Cổ Lâm Hàn nhíu mày, dùng sức bắt lấy tay cô. “Buông ra.”
Vu Tịch lại sống chết không buông, nắm lấy tay anh, dùng sức ôm vào lòng.

Cố Lâm Hàn còn muốn cử động lại lập tức cảm nhận được xúc cảm mềm mại dán lên mu bàn tay mình.
Vừa dứt lời, anh đột nhiên họ khan hai tiếng.
Theo tiếng họ, cảm giác mềm mại kia nảy lên nảy xuống, cọ xát qua lại bàn tay của anh mấy lần.
Mặc dù bị ngăn cách bởi lớp quần áo, anh vẫn cảm thấy như bị điện giật, không dám nhúc nhích.
Anh cụp mắt xuống, liếc sang một bên, không nhúc nhích, trong ánh mắt mang theo cảm xúc mà người khác không hiểu được.
Hứa Khả quan sát chỉ thấy mặt anh càng ngày càng đỏ, đột nhiên kinh hãi, nói với Vu Tịch: “Được rồi đi. Cô đừng có mà giày vò Cổ Lâm Hàn nữa được không? Cô nhìn xem, Lâm Hàn vẫn đang bị cảm, cô lại muốn giày vò anh ấy nữa.”
Trong mắt Vu Tịch lập tức rưng rưng, đáng thương nhìn Hứa Khả. “Tôi không có giày vò, tôi đang cầu xin tha thứ.”
Cô nắm lấy tay của Cổ Lâm Hàn, cố chấp không buông ra. Cũng may lúc này anh không giãy dụa nữa, yên lặng để cô cầm như vậy.
Cô ngây thơ như vậy làm sao biết được ánh mắt Cố Lâm Hàn động động, vô thức liếm liếm bờ môi khô khốc, trong cổ họng cũng cảm giác một chút khô khan.
Chết tiệt, lúc này mà còn có thể tâm thần nhộn nhạo…
Anh thầm mắng, nhưng cánh tay lại không nghe sai khiến của não, giống như bị cảm giác mềm mại ấm áp hấp dẫn.
Đấy là còn chưa kể, cô gái này còn cúi thấp đầu như vậy nhìn anh nói: “Cổ Lâm Hàn, anh nhìn em được không. nhìn em một cái thôi không được sao?”
Cổ Lâm Hàn bị cô làm nũng đến mức khó nhịn.

Vụ Tịch liếc qua thấy vẻ mặt càng ngày càng âm trầm của Hứa Khả, ý cười trên khóe môi càng ngày càng sâu.
Dù sao thì chính cô không thèm mặt mũi, đương nhiên lúc cần bỏ qua mặt mũi thì có thể bỏ xuống được. Cô cười khúc khích, cũng cười nhìn Cố Lâm Hàn.
Thấy sắc mặt anh dịu đi rất nhiều, động tác cũng không kháng cự như vừa rồi, càng ôm chặt lấy anh nói: “Vậy thì, em sẽ nghe lời anh, lập tức thay đồng phục.”
Cố Lâm Hàn nhớ tới còn giận, trợn mắt không nhìn cô nữa.
Cô bắt lấy cánh tay anh mà lắc lắc. “Sau này cũng không giận dỗi anh nữa nha.”
“Nhìn em này, em chân thành như vậy, anh cũng không nhìn em một cái sao?”
“Anh nỡ nhẫn tâm sao? Anh mà còn như vậy em sẽ khóc đấy!”
“Cố Lâm Hàn… ba ba, ba ba, được rồi mà, ba ba, nhìn con một cái đi, con sai rồi.”
Phốc…
Mấy người kia lại không nhịn được.
Hứa Khả đã thật sự phục cô gái không cần mặt mũi này rồi.
Cô vừa gọi Cổ Lâm Hàn là cái gì?
Lông mày Cố Lâm Hàn giật giật, ánh mắt lại không khỏi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Vu Tịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.