Chương trước
Chương sau
cố Lâm Hàn bất lực quay đầu lại, “Cô chờ đi, bây giờ tôi quay qua chỗ khác, cô nôn đi, tôi không nhìn.”
Vu Tịch nhìn anh yên tâm đưa lưng về phía mình, vẻ mặt khó chịu đột nhiên biến mất.
Cô nghiến răng nhìn anh, nôn ra mùi vị của anh, cô ậm ừ rồi trực tiếp đánh vào đầu anh từ phía sau.
“Rác rưởi, lăn lộn với anh một lần đã đủ để tôi ghê tởm cả đời rồi, ai thèm lăn giường với anh!”
Cố Lâm Hàn mất cảnh giác, bị cô đánh, khi quay lại thì người phụ nữ này đã vội vàng chạy ra ngoài.
Cố Lâm Hàn không bắt được bất kỳ sợi lông nào của cô, sau gáy anh đau môt trân…
“Chết tiệt… mẹ kiếp, cô… Vu Tịch, cô không muốn sống nữa!”
Đừng để anh bắt được cô.
Anh vừa ôm đầu vừa suy nghĩ về những gì cô vừa nói, lăn lộn cùng anh một lần đã đủ ghê tởm cả đời?
Anh nhấc điện thoại di động lên.
Tuy rằng quan hệ không tốt nhưng tốt xấu gì cũng có bạn chung nên vẫn thêm WeChat.
Anh mở WeChat, nói, “Lăn lộn cùng tôi khiến cô ghê tởm, đáng tiếc, cô muốn lăn với người khác, người khác còn chê cô ghê tởm.”

Không biết Vu Tịch có nhìn thấy không, cũng không đáp lại.
Cố Lâm Hàn nói tiếp, “Nếu cô có đủ năng lực lăn lộn cùng anh ta, dám mang con tôi đi cùng anh ta, cô đừng mong sống sót rời khỏi thành phố B.”
Cô không trả lời, anh gửi tin nhắn thứ ba, “Cô đừng để tôi bắt được cô, nếu không tôi sẽ không quan tâm đến cô mang bầu hay không, tôi sẽ làm chết cô!”
Anh càng nói càng tức giận, nhưng lúc sắp gửi tin nhắn thứ tư thì nhìn thấy…
Trả lời bản thân là một dấu chấm than
lớn màu đỏ.
Vậy mà anh bị chặn.
Mẹ kiếp…
Cố Lâm Hàn làm rơi điện thoại trên sàn.
“Này, Cố Lâm Hàn, anh sao thế, sao Vu Tịch lại bỏ chạy, không phải là anh đánh cô ấy chứ?”
Lôi Đình chuẩn bị bước vào.
Cố Lâm Hàn dẫn đầu đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lôi Đình, nhân tiện liếc mắt nhìn, người phụ nữ này chạy rất nhanh, trong quán bar đã không còn
thấy bóng dáng của cô đâu nữa.

Anh túm lấy Lôi Đình, nói: “Lần sau cô ấy liên lạc với cậu, cậu ngay lập tức nói cho tôi biết, nếu không, để tôi biết, cậu bí mật liên lạc với cô ấy…”
Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Cố Lâm Hàn, Lôi Đình giật giật khoé miệng.
Cố Tân Tân nhìn thấy, nhanh chóng từ phía sau đi tới nói: “Đừng như thế này, Vu Tịch đã rất khó chịu rồi, anh cũng đừng ngột ngạt nữa, Vu Tịch bị gia đình ép kết thân với người khác.”
Cố Lâm Hàn nghe vậy, vẻ mặt giãn ra một chút, nhìn cô hỏi: “Kết thân cái
gì.”
cố Tân Tân nói ngắn gọn về vấn đề này, sau đó tiếp tục phàn nàn: “Gia đình họ thật đáng ghê tởm. Đối xử với Vu Điềm như báu vật, giống như Vu Tịch không phải là con ruột của mình vậy. Vu Tịch nói với gia đình, cô ấy muốn học ở trường ngoại ngữ, trên thực tế thì cô ấy không có đủ năng lực tự mình đi vào, trường ngoại ngữ đã đủ người từ lâu rồi.”
Cố Lâm Hàn nghe xong, mắt anh hơi lóe lên.
Lôi Đình nói, “Cậu nói xem, những người cha mẹ này bị bệnh à, chắc chắn chúng tôi không phải là con ruột,
tôi cũng không phải con ruột, Vu Tịch cũng không phải con ruột, ô ô, làm sao gia đình có thể không biết xấu hổ đối xử tàn nhẫn với con trai ruột của mình như vậy? Tôi bị trừ tiền tiêu vặt… ”
Cố Tân Tân bĩu môi nhìn anh ta, “Cậu được rồi đó, gia đình cậu là một chuyện nhỏ, nhưng, Vu Tịch, cô ấy không phải do bà nội nuôi dưỡng sao? Tôi nghe nói khi cô ấy còn nhỏ, bà của cô ấy có quan hệ không tốt với mẹ cô ấy. vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, không hiểu nhau và thường xuyên cãi vã, nên bà ta cảm thấy bà nội Vu Tịch dạy Vu Tịch không được nhận người mẹ này. IQ của mẹ cô ấy không cao, may mắn cô ấy không di
truyền từ bà ta.
Nghe xong, Lôi Đình ở một bên nói, “Như thế cũng không thể không nhận con gái chứ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.