Lôi Đình cảm thấy mình là người vô tội nhất, Cố Lâm Hàn tự mình đến, muốn trách thì phải trách Tả Kinh Luân… Lúc anh ta chưa đến, hai người họ vẫn ổn mà. Lôi Đình dùng lực trừng mắt nhìn Tả Kinh Luân. Tả Kinh Luân càng kinh ngạc hơn, chuyện này là sao? Nhưng, hai người đang bận cãi nhau, rõ ràng nội dung cuộc cãi vã là về anh ta, nhưng anh ta dường như là người ngoài cuộc bị lãng quên, không có chỗ để xen vào. Cố Lâm Hàn hừ lạnh, “Người là cô khiêu khích tới, đương nhiên cô phải mang đi, quả nhiên, cô là người như vậy, quen cũng quen những người phiền phức, đúng như câu nói đó, không phải người một nhà sẽ không tiến vào một cửa.” “Anh… ai là người một nhà với anh ta, anh ít trói buộc tôi với người khác đi.” “Còn cần phải trói à? Người ở ngay trước mặt rồi cơ mà.” “Người ở trước mặt tôi là người của tôi à, anh đang đứng trước mặt tôi đó, anh mau theo họ của tôi đi.” “Vu Tịch!” Vu Tịch này còn dám nói điều này. Bảo Cố Lâm Hàn theo họ của cô, cô muốn chết hả? Tuy nhiên, sau khi cố Lâm Hàn nghiến răng hồi lâu, giữa hai hàm răng của anh phát ra một câu.
“Ai theo họ của ai còn chưa chắc đâu.” Đây lại là cãi nhau kiểu gì? Sao lại bắt đầu thảo luận xem ai theo họ của ai? Như thể hai người họ sắp kết hôn ý. Sau đó, chỉ thấy cố Lâm Hàn nhấc bổng Vu Tịch lên, vác cô lên vai, đi về hướng ghế lô. “Thôi toang rồi, cố Lâm Hàn tức giận…” Này, Cố Lâm Hàn, anh đừng, đừng đánh người… Cố Tân Tân hét lên từ phía sau. Lôi Đình nhanh chóng giữ cố Tân Tân lại. “Mau nghĩ cách lát nữa nên giải thích với những người trong quán bar như thế nào đi. Hi vọng hôm nay bọn họ bớt phá phách, nếu không tớ không có tiền đền cho bọn họ đâu.” Tả Kinh Luân sững sờ một lúc lâu mới nhớ ra điều gì đó, anh ta đứng dậy vừa nghĩ vừa đi về phía trước. “Sao anh ta có thể đối xử với Vu Tịch như thế.” Cố Tân Tân nhìn thấy liền ngăn Tả Kinh Luân lại.
Chặn trước mặt Tả Kinh Luân, cô nhìn anh ta, “Vu Tịch có chuyện gì, liên quan cái vẹo gì đến anh à? Anh bớt tọc mạch chút đi.” Tả Kinh Luân nhìn vào trong, “Nhưng anh ta đưa Vu Tịch đi.” Cố Tân Tân quay lại nhìn, nói, “Đó cũng là chuyện giữa bạn bè chúng tôi, không liên quan đến anh. Anh chỉ cần quan tâm đến Vu Điềm của nhà anh, đừng để cô ta không có chuyện gì làm ôm người chạy đi là được.” Lôi Đình cũng đi tới, nói, “Đúng thế, cút càng xa càng tốt, anh dám qua đó, trước tiên bước qua xác Lôi Đình này đã.” Tả Kinh Luân cau mày nhìn những người này. Bình thường Vu Tịch ở chung với loại người này. Nhưng, mặc kệ là Lôi Đình hay cố Tân Tân, anh ta cũng không dám trêu vào. Vu Tịch đột nhiên bị đè ở trên ghế sô pha mềm mại trong ghế lô, cô nhìn chằm chằm cố Lâm Hàn trước mặt, nhanh chóng vươn hai tay chống lên lồng ngực bị ép của anh, “Anh muốn làm gì?” cố Lâm Hàn nhìn vào đôi mắt đầy cảnh giác của cô, vốn mắt đã to, lúc này cô trừng mắt trông còn to tròn hơn. Tuy nhiên, cô gái ở dưới thân mình, rõ ràng là thành thực hơn nhiều. Xem ra anh đã tìm ra một cách thuận lợi để thu phục được người phụ nữ nhỏ này. “Không phải vừa rồi rất kiêu ngạo à, nói tiếp đi, cô nói gì, ai theo họ của ai?” “Tôi… anh…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]