Lôi Đình cảm thấy mình là người vô tội nhất, Cố Lâm Hàn tự mình đến, muốn trách thì phải trách Tả Kinh Luân…
Lúc anh ta chưa đến, hai người họ vẫn ổn mà.
Lôi Đình dùng lực trừng mắt nhìn Tả Kinh Luân.
Tả Kinh Luân càng kinh ngạc hơn, chuyện này là sao?
Nhưng, hai người đang bận cãi nhau, rõ ràng nội dung cuộc cãi vã là về anh ta, nhưng anh ta dường như là người ngoài cuộc bị lãng quên, không có chỗ để xen vào.
Cố Lâm Hàn hừ lạnh, “Người là cô khiêu khích tới, đương nhiên cô phải mang đi, quả nhiên, cô là người như vậy, quen cũng quen những người phiền phức, đúng như câu nói đó, không phải người một nhà sẽ không tiến vào một cửa.”
“Anh… ai là người một nhà với anh ta, anh ít trói buộc tôi với người khác đi.”
“Còn cần phải trói à? Người ở ngay trước mặt rồi cơ mà.”
“Người ở trước mặt tôi là người của tôi à, anh đang đứng trước mặt tôi đó, anh mau theo họ của tôi đi.”
“Vu Tịch!”
Vu Tịch này còn dám nói điều này.
Bảo Cố Lâm Hàn theo họ của cô, cô muốn chết hả?
Tuy nhiên, sau khi cố Lâm Hàn nghiến răng hồi lâu, giữa hai hàm răng của anh phát ra một câu.
“Ai theo họ của ai còn chưa chắc đâu.”
Đây lại là cãi nhau kiểu gì? Sao lại bắt đầu thảo luận xem ai theo họ của ai?
Như thể hai người họ sắp kết hôn ý.
Sau đó, chỉ thấy cố Lâm Hàn nhấc bổng Vu Tịch lên, vác cô lên vai, đi về hướng ghế lô.
“Thôi toang rồi, cố Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069708/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.