Thật sự cho rằng ở bên nhau như vậy là đang yêu đương. Tuy nhiên, đây quả thực không phải là điều cô ghét nhất, điều cô ghét nhất là sau này anh ta lại khăng khăng một mực có quan hệ tình cảm nồng thắm với em gái cô. Vu Tịch cười lạnh, “Anh nực cười thật đấy, bạn trai của em gái tôi, đương nhiên phải tránh bị nghi ngờ. Tôi còn chưa xấu hỗ như vậy, có quá nhiều quan hệ với người đàn ông của chị em mình.” Vu Tịch trái lo phải nghĩ, năm đó Vu Điềm quen Tả Kinh Luân như thế nào. Sau đó cô mới biết, lúc cô không biết, Vu Điềm đã âm thầm thêm WeChat của Tả Kinh Luân. Ánh mắt Tả Kinh Luân thay đổi. “Em còn tức giận, Vu Tịch, hòi đó, thực sự có một khoảng thời gian tôi thích em, nhưng em bị người phát hiện, tôi chỉ muốn tránh cho em bị người nhà mắng…” Ồ, tất cả là vì muốn tốt cho cô? Vậy thì sau này, biết rõ nhà họ Vu như thế, sao anh ta còn thông đồng với cô con gái khác của nhà họ Vu. Cố Tân Tân không nhìn nổi nữa, ở phía sau nói, “Tả Kinh Luân, anh đủ rồi đấy, nếu anh đã ở bên Vu Điềm, thì giải thích như này còn có tác dụng gì à, anh thực sự thấy có lỗi thì nên cách xa Vu Tịch ra.” Vu Tịch xoay người muốn cách xa anh ta. Tả Kinh Luân túm lấy cánh tay cô.
Mà ngay lúc này… Một cánh tay có lực khác, cũng di chuyển sang ngang, bắt được cổ tay của Tả Kinh Luân, đẩy anh ta về phía sau. cố Lâm Hàn. Vừa nãy Tả Kinh Luân vẫn chưa nhận ra, anh ta chỉ để ý bên cạnh mình có một người, nhưng không ngờ người này lại là cố Lâm Hàn. Cố Lâm Hàn đứng ở đây, một tay đút túi, nghiêng người nhìn Tả Kinh Luân. Vốn Tả Kinh Luân đến hộp đêm, vừa bước vào các cô gái sẽ ngưỡng mộ gương mặt của anh ta, nhưng đứng trước mặt cố Lâm Hàn, ngay lập tức cảm thấy mình không xứng để xách giày cho anh. Không phải vì ngoại hình, mà cố Lâm Hàn trời sinh đã mang một khí chất không ai bì nổi, tạo cho người khác cảm giác đứng trước mặt anh sẽ thấp bé hơn mấy phần. Hơn nữa, quả thực là cố Lâm Hàn cao hơn Tả Kinh Luân nhiều. Tả Kinh Luân cũng có thể coi là dáng người chuẩn, với chiều cao 1m80, dáng người gầy, nhưng trước chiều cao 1m90 của cố Lâm Hàn, anh ta thực sự cảm thấy mình lùn đi rất nhiều. Lúc này, Vu Tịch cũng dừng lại, đứng ở đó quan sát với cố Tân Tân và Lôi Đình. Vu Tịch nhìn cố Lâm Hàn.
Anh muốn làm gì? “Này, Cố Lâm Hàn, anh đang làm gì?” Tả Kinh Luân nhìn. Anh ta biết Vu Tịch và Cố Tân Tân, Lôi Đình là bạn bè, nhưng cố Lâm Hàn có quan hệ gì với cô? Không trách được, Vu Tịch từ nhỏ đã khác với Vu Điềm, cô quá nổi loạn, khó kiểm soát, cô làm gì ở bên ngoài, quan hệ với loại bạn bè gì, người nhà họ Vu còn không biết, chứ đừng nói đến Tả Kinh Luân. Anh ta sững sờ nhìn cố Lâm Hàn, nhưng cố Lâm Hàn không thèm nhìn anh ta, quay đầu lại nhìn Vu Tịch, “Có thể mang người của cô đi không? Vu Tịch trợn to hai mắt, “Người của tôi cái gì.” “Ồn ào muốn chết.” Anh lạnh lùng nói. Vừa nói, anh vừa liếc nhìn Vu Tịch đầy trách móc, như thể tất cả chuyện này là lỗi của cô. Chuyện này liên quan gì đến cô? “Làm gì, đâu phải do tôi đưa người tới, ồn ào, tôi cho anh hai lựa chọn, một là anh đuổi họ ra ngoài, hai là, anh tự đi ra ngoài.” Xong rồi, hai người họ lại muốn đánh nhau. Cố Tân Tân đứng bên cạnh đỡ trán. Càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn Lôi Đình ở phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]