Chương trước
Chương sau
Ai đầu óc không tốt!
“Anh tránh ra, anh đi đi, bỏ cái tay của anh ra, tôi sợ bị lây bệnh nấm chân, còn muốn làm bạn trai tôi, anh nằm mơ đi!”
Khuôn mặt của cố Lâm Hàn u ám, dùng sức gỡ ngón tay cuối cùng.
Sau đó, anh dùng một tay khiêng người phụ nữ đáng chết này vác lên vai mình.
“A…”
Vu Tịch cảm thấy trời đất quay cuồng,
sau đó cô đã bị vác lên.
Cố Lâm Hàn ôm cô, đặt lên vai nhẹ nhàng ước lượng, cô gái giương nanh múa vuốt này gầy như không có trọng lượng.
Nhưng đã bị khiêng lên như này cô vẫn chưa từ bỏ đấm đá anh.
“Buông tôl ra, buông tôi ra, cố Lâm Hàn, anh cứ thế này thì tôi sẽ kêu lên!”
Hít, sức lực khá lớn, đá đánh ngực, lưng anh rất đau.
Anh nghĩ trong lòng, sớm muộn gì sẽ có một ngày, anh sẽ bỏ hết những
móng vuốt mèo có thể cào người, để xem cô có thể cào tiếp không.

Nói cái quỷ gì, nói như bây giờ cô không kêu ấy.
Anh chịu đựng cơn đau, quay đầu tiếp tục cười với thím Lưu, “Có lẽ lát nữa tôi phải dạy dỗ cô ấy để cô ấy không thể quấy nhiễu người khác, phiền bà chịu đựng một chút.”
Thím Lưu sửng sốt, nhưng lập tức bà hiểu ra gì đó.
Bà đỏ mặt, cười lưu manh, “Không sao, không sao, hai người cứ từ từ, tôi biết, người trẻ tuổi mà, củi khô bốc lửa, tuổi trẻ tràn đầy sức lực, nháo ra
động tĩnh hơi lớn, tôi cũng không phải người không hiểu lẽ phải, mau đi mau đi đi. Vợ chồng son đều như thế, đầu giường cãi nhau cuối giường hoà thuận-”
Thím này, tư tưởng của thím cũng rất cởi mở nha.
Vu Tịch khóc không ra nước mắt.
Anh ta không phải bạn trai của cô, không phải!
Anh ta đi vào cũng không phải thế này thế nọ với cô, anh ta chắc chắn sẽ giết cô!
Nhưng cho dù cô nháo thế nào cũng không có tác dụng gì, anh đã khiêng cô vào phòng, tiện tay đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài, thím Lưu có vẻ mặt ngưỡng mộ.
Bây giờ người trẻ tuổi… thật là…
Mà ở bên trong, Vu Tịch bị ném lên giường, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông thổi trước mặt.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cố Lâm Hàn cúi đầu nhìn những dấu đỏ trầy xước trên người mình.
Sau đó anh quét mắt nhìn căn phòng rộng tổng cộng 40m2, trông rất đáng thương thì không nói làm gì, lại còn trống trải và chật chội.
Anh cau mày nói: “Cô sống ở một nơi như thế này?”
Vu Tịch chỉnh lại mái tóc bị anh làm rối, thấy anh đưa tay lấy gói mì mà cô chưa kịp ăn.
Anh nói: “Cô chỉ ăn loại đồ ăn rác rưởi này?”
Căn phòng này nhỏ hơn nhà vệ sinh của anh.
Vu Tịch cũng không muốn, vốn cô
sống ở nước ngoài cũng có thể hô mưa gọi gió, trừ việc học hành kém một chút ra thì gần như mọi thứ khác đều khá ổn, nào ngờ chẳng may gặp sự cố, tình thế bất lợi nên cô tạm thời về nước tránh né…
Còn chọc phải chuyện gì thì…
Haiz, không nhắc tới thì không sao.
Nếu cô biết trước, cố Lâm Hàn sẽ trồng cái loại hạt giống đó, cô thà chết ở lại nước ngoài còn hơn!
Vu Tịch ngồi ở trên giường, “Không cần anh quan tâm.”
Cố Lâm Hàn khịt mũi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.