Vu Tịch vừa nghe vậy, trong lòng mắng, chết chết, đều do tên cố Lâm Hàn đáng chết này.
Cô lập tức buông lỏng tay, nói với chủ nhà ở bên ngoài, “Mẹ Lưu, thật xin lỗi thật xin lỗi, đánh thức cô rồi đúng không, tôi đây, tôi đây…”
Cô nháy mắt một cái, nhìn về phía cố Lâm Hàn đang cau mày xoa cánh tay, “Nơi này có người theo dõi tôi, đến quấy rầy tôi, mẹ Lưu, mau, giúp tôi báo cảnh sát, người này hẳn là biến thái!”
Lúc này mẹ Lưu mới chú ý tới người
đàn ông cao lớn đứng sừng sững ở một bên.
Mẹ Lưu vốn đang lim dim, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo.
Dáng người anh cao nhất, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đang viết đầy tức giận, ánh mắt màu hổ phách lộ ra vẻ sắc bén, người đàn ông này còn đẹp hơn mấy tiểu thịt tươi bà ta thấy trên ti vi nhiều…
Trong lúc nhất thời, bà ta thiếu chút nữa là hóa thân thành cô gái mới lớn.
“Ai nha, tiểu soái ca này, sao ban đêm ban hôm cậu lại chạy tối đây…
Ai, Vu Tịch, cô nói gì, đây là ai? Biến
thái, cô lầm rồi phải không? Có phải là tiểu soái ca đi nhầm đường không tìm được lối ra hay không.”
Lớn lên đẹp trai lại không thể là biến thái sao?
Vu Tịch liếc nhìn rồi nhanh chỏng túm lấy mẹ Lưu tẩy não, “Thím Lưu, bà nhìn kỹ xem, người này vừa nhìn liền biết là một tên biến thái, trong mắt anh ta hiện lên ý nghĩ biến thái!
Khuôn mặt này là anh ta đang ngụy trang mà thôi.”
Đáng tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069691/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.