Chương trước
Chương sau
Vu Tịch vừa nghe vậy, trong lòng mắng, chết chết, đều do tên cố Lâm Hàn đáng chết này.
Cô lập tức buông lỏng tay, nói với chủ nhà ở bên ngoài, “Mẹ Lưu, thật xin lỗi thật xin lỗi, đánh thức cô rồi đúng không, tôi đây, tôi đây…”
Cô nháy mắt một cái, nhìn về phía cố Lâm Hàn đang cau mày xoa cánh tay, “Nơi này có người theo dõi tôi, đến quấy rầy tôi, mẹ Lưu, mau, giúp tôi báo cảnh sát, người này hẳn là biến thái!”
Lúc này mẹ Lưu mới chú ý tới người
đàn ông cao lớn đứng sừng sững ở một bên.
Mẹ Lưu vốn đang lim dim, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo.
Dáng người anh cao nhất, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đang viết đầy tức giận, ánh mắt màu hổ phách lộ ra vẻ sắc bén, người đàn ông này còn đẹp hơn mấy tiểu thịt tươi bà ta thấy trên ti vi nhiều…
Trong lúc nhất thời, bà ta thiếu chút nữa là hóa thân thành cô gái mới lớn.
“Ai nha, tiểu soái ca này, sao ban đêm ban hôm cậu lại chạy tối đây…
Ai, Vu Tịch, cô nói gì, đây là ai? Biến
thái, cô lầm rồi phải không? Có phải là tiểu soái ca đi nhầm đường không tìm được lối ra hay không.”

Lớn lên đẹp trai lại không thể là biến thái sao?
Vu Tịch liếc nhìn rồi nhanh chỏng túm lấy mẹ Lưu tẩy não, “Thím Lưu, bà nhìn kỹ xem, người này vừa nhìn liền biết là một tên biến thái, trong mắt anh ta hiện lên ý nghĩ biến thái!
Khuôn mặt này là anh ta đang ngụy trang mà thôi.”
Đáng tiếc ngôn từ tẩy não của Vu Tịch không tẩy nhanh bằng giá trị nhan sắc của người ta.
Thím Lưu nói: “Làm sao có thể, ai ôi người ta đẹp trai như vậy còn cần sàm sỡ cô?”
Ánh mắt kia như muốn nói, sàm sỡ tôi đi, mau tới sàm sỡ tôi đi.
Mắt Cố Lâm Hàn giật giật, nhìn Vu Tịch như vậy, cong môi cười, sau đó trực tiếp nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi lập tức đưa cô ấy đi, đây là bạn gái của tôi, hôm nay bị kích thích não bị hỏng, có hơi thần kinh tý.”
Đậu má, cô nói anh ta biến thái, anh ta liền nói cô thần kinh.
Anh mới thần kinh, cả nhà anh đều thần kinh.
Cố Lâm Hàn nhân cơ hội bắt lấy Vu Tịch đẩy đến phòng của Vu Tịch.
Thể lực của Vu Tịch đương nhiên không bằng thể lực của một người tập thể hình hàng năm, tham gia các
hoạt động ngoài trời như cố Lâm Hàn, thể lực rất tốt.

Thấy mình sắp bị đẩy về phía trước, Vu Tịch nhanh chóng cầm tay nắm cửa.
“Thím Lưu, đừng nghe anh ta nói, anh ta là tên biến thái, tôi không quen anh ta!”
Nghe thấy anh nói Vu Tịch là bạn gái của cô thím Lưu càng kinh ngạc hơn.
Bởi vì Vu Tịch như chạy nạn, không một xu dính túi, thấy cô cầu xin hồi lâu, nên bà mới không tính nhiều tiền thuê nhà, không ngờ cô lại có một người bạn trai đẹp trai như vậy, trông
cũng cỏ nhiều tiền nữa.
Nhưng, bây giờ cô nói cô không biết anh ta…
Cố Lâm Hàn gỡ tay đang nắm cửa của Vu Tịch ra, một ngón, lại một ngón, gỡ ra hết.
Anh vẫn không tin, người phụ nữ này còn có thể chống lại anh.
Anh vừa gỡ vừa ngẩng đầu lên cười với thím Lưu một nụ cười đủ để thần hồn điên đảo.
“Giận dỗi thôi, không có việc gì đâu, tôi vào trong dỗ dành cô ấy là tốt ngay, đầu óc không tốt phải dỗ nhiều
hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.