Bụng đói kêu vang, cô ôm miệng đang muốn nôn khan, lại nhìn chằm chằm vào bụng của mình.
Phòng trọ cách nhà trong không xa, đáng tiếc, bên kia là biệt thự sang trọng, người sống chớ vào, bên này lại là nhà cũ tự xây, lúc chủ nhà cất giọng oang oang đòi tiền nợ, làm sao cũng không nghĩ tới, nhà của cô vốn ở ngay bên cạnh.
Chẳng lẽ là bởi vì mang thai, cho nên bụng mới có thể đói như vậy.
Đáng tiếc, lật khắp nhà cô chỉ tìm được một hộp mì ăn liền, đang chống
đỡ sức lực muốn đi nấu nước ăn mì thì cửa vang lên.
Vu Tịch mở ra một khe cửa, ở nhìn thấy bên ngoài là cố Lâm Hàn thì hoảng sợ đóng cửa lại một cái rầm.
Nhưng mà cố Lâm Hàn lanh tay lẹ mắt, chen một cánh tay vào, trực tiếp cản lại.
Vu Tịch lấy tay cũng đóng không được, ngẩng đầu lên, xuyên qua khe cửa, có thể nhìn thấy được ánh mắt làm điên đảo chúng sanh đang nhìn chằm chằm cô.
“Cố Lâm Hàn, anh theo dõi tôi, ai bảo anh tới nơi này.”
cố Lâm Hàn nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, giữ chặt khe cửa.
“Làm sao, làm chậm trễ cô nól chuyện với tình cũ ẻo lả đó sao?”
Ẻo lả?
Người đàn ông này, nói chuyện thật đúng là thiếu đòn, làm cho người nghe không nhịn được bốc hỏa.
Nhưng mà, anh đã thấy được màn vừa rồi?
Vu Tịch không khỏi đỏ mặt, trong lòng rốt cuộc vẫn không muốn bị anh nhìn thấy cuộc sống của mình.
“Anh ấy là ẻo lả, loại ba cm như anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069690/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.