Cô cho rằng tôi thích quan tâm cô chắc.
“Với cái đức hạnh này của cô, ai mà thèm quan tâm…” Tuy nhiên, anh nhìn quanh đây một chút, cảm thấy không thể ở lại, liền mở tủ của cô nói: “Thu dọn một chút, đi theo tôi.”
Vu Tịch lập tức mở to mắt, ngay lập tức nhảy xuống giường.
“Anh làm gì vậy, cố Lâm Hàn, không được đụng vào đồ của tôi!”
Cố Lâm Hàn nói: “Đưa cô ra khỏi cái ổ chó này trước, ở chỗ này, tôi ở không thoải mái.”
“Ai cần anh ở lại! Anh không thích thì có thể cút, ngựa cút không dừng vó. Còn không phải là anh một mực ăn vạ ở ổ chó này của tôi muốn làm chó.”
Mày đẹp của cố Lâm Hàn khẽ nhíu lại, thật sự muốn khâu lại cái miệng vô học của Vu Tịch.
Dựa theo logic mà nói, hồi đó đều đi ra từ một đại viện, nhà họ Vu cô Vu nghị trưởng cũng được xem là danh môn, sao có thể dạy ra một đứa vô học chỉ biết gây rắc rối như con nhóc này.
“Ha, cô nghĩ tôi thèm quan tâm cô chắc, chỉ là trong bụng cô có con của
tôi, cho dù cô chết cũng sẽ không cỏ người quan tâm cô, tôi không thể nhìn con của mình ăn đồ rác rưởi này, sống ở cái nơi này.”
Vu Tịch theo bản năng nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình.
Sau đó mặt cô bất giác đỏ lên.
“Con của anh cái gì, đây… bây giờ cũng chỉ được coi là trứng thụ tinh, sẽ sớm chui ra khỏi bụng tôi!”
Trứng thụ tinh?
Cố Lâm Hàn khịt mũi, “Đó cũng là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1069693/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.