Bạch Vu nhìn Hồng Thất, đã bao nhiêu năm trôi qua, cô bé đã lớn, mặt mũi trong sáng, duy chỉ vẫn là do cô bị bắt cóc, bán cho Uông Hy Vấn là lí do anh ta không bao giờ có thể gặp lại cô.
Bạch Vu nhìn về phía Uông Hy Vấn bị trói, Uông Hy Vấn đang tức giận cố thoát ra khỏi vòng dây xích cứng.
Bạch Vu đứng lên, chầm chậm tiến về nơi đang trói buộc con thú dữ.
“Mau thả Hồng Thất, cô ấy...!”
Bạch Vu cười nham nhở:
“Đó chẳng phải là nhược điểm của mày hay sao? Mày phải đau đớn, tuyệt vọng như cha tao ngày xưa vậy!”
Bên ngoài gió thổi mạnh mẽ, không gian nặc mùi sát khí.
“Mày muốn gì?”
Bạch Vu cười trừ:
“Tất cả!”
“Được. Thả Hồng Thất ra, tao sẽ đưa hết cho mày, tài sản lẫn mạng sống của tao.”
Bạch Vu im lặng, đi ra ngoài.
Uông Hy Vấn cũng chỉ kịp nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài.
Rất lâu sau, Hồng Thất tỉnh lại. Cô mò mẫm đi về hướng Uông Hy Vấn bị trói. Cô gọi hắn:
“Uông Hy Vấn!”
Nghe giọng cô, hắn liền giật mình mở mắt, hỏi:
“Có sao không? Là tại tôi, khiến em vướng vào những việc này.”
Sợi dây xích xích chặt hai chân cô, cô nhìn sợi dây trói Uông Hy Vấn, tất cả chỉ như vô vọng. Cô không thể chặt đứt xích trên người Uông Hy Vấn.
Cả đêm, cô ngồi dựa vào người hắn. Có lúc buồn ngủ đến không mở nổi mắt nhưng cô vẫn cố thức. Cô hỏi hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-mau-gap-go-ac-ma-doi-lot-nguoi/2735278/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.