Chương trước
Chương sau
Đôi bàn tay của Hồng Thất rỉ máu.

Cô còn nhớ rất rõ sự đau đớn khi cô tự làm bị thương chính đôi bàn tay của mình, máu chảy nhớp nháp, giống như lúc này vậy.

Cô ở bệnh viện được 5 ngày, đêm nào Uông Hy Vấn cũng đến, hắn đứng dựa lưng vào thành tường thủy tinh, nhìn cô hàng giờ đồng hồ.

Cô biết, nhưng cô vờ ngủ, hắn trầm mặc rất lâu rồi đi ra ngoài.

Hắn đứng bên ngoài, bật lửa hút thuốc. Làn khói thuốc lan ra, bao trùm lấy bóng dáng cô độc của hắn, lượn lờ tà mị.

Đột ngột, hắn dụi điếu thuốc, một mạch đi vào chỗ cô. Cô giật mình nhắm chặt mắt, hắn vừa vào đến giường đã nắm lấy cổ áo cô nâng lên, nói:

“Em không ngủ! Đừng hòng lừa tôi!”

Cô mở mắt, dùng ánh mắt nhạt nhòa nhất nhìn hắn, bật ra tiếng nói khàn đi vì lạnh:

“Tôi không lừa anh! Là do anh không nhận ra!”

Hắn nghiêm mặt, lông mày nhíu lại, giọng nói hắn khàn đặc, nghe như quỷ địa ngục gầm gừ:

“Tốt lắm!”

Cô chợt lạnh gáy vì nghe phải câu nói này của hắn, chẳng phải, chẳng phải hắn tự mình đứng đó hằng đêm, tự hút thuốc, tự tức giận...cô nói không đúng sao?

“Tôi sẽ cho em biết thế nào là không nhận ra!”

Nói rồi hắn cúi đầu hôn lấy cổ cô, cánh tay nhanh nhẹn luồn vào trong áo, giật mạnh, cúc áo trên đồng phục bệnh nhân của cô văng ra ngay lập tức.

Cô hoảng hốt dùng đôi bàn tay đầy thương tích túm lấy áo, che đi phần luống cuống của bản thân. Nhưng hắn nhanh hơn cô, đem bàn tay nhỏ nhắn trói chặt lên đỉnh đầu cô.

Hắn thô bạo thoát hết phần y phục trên người cô.

Cô trong lúc này vô cùng hoảng loạn, liên tục giãy giụa, né tránh khỏi hắn.

“Dừng lại! Đừng!”

“Ý em là...đừng làm,...hay đừng dừng lại?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy mỉa mai.

“Làm như vậy...sẽ không tốt!” Cô rưng rức nói.

Cô cảm nhận được, hắn sẽ không dừng lại.

Hắn ngay lập tức nhân lúc cô không chú ý, dùng lực đi vào trong cô.

“Đứa trẻ này vốn dĩ không thể xuất hiện!”

Cô nhắm mắt, cô chẳng nói gì nữa, cánh tay run rẩy vì đau đớn. Trước nay, cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải rơi vào bi kịch như thế này.

Tại sao hắn có thể chắc chắn đứa trẻ này không phải con hắn?

Cô trước nay chưa từng vượt quá giới hạn với ai ngoại trừ hắn.

Cô không biết.

Từng nhịp, từng chút một hắn đem tất cả tức giận đổ lên người cô, vừa phẫn hận cắn nghiến môi cô, vừa nói:

“Đứa bé này, nhất định...không phải là do tôi tạo ra. Nói! Là ai...là ai tạo nên?”

Cô ngửa đầu tránh né, nước mắt lăn ướt gối, nói khẽ:

“Chính là người đàn ông tên Uông Hy Vấn!”

Hắn nói:

“Không đúng! Nói dối!”

Hắn nâng eo cô lên, ở đó, bụng cô thai kỳ tháng thứ tư đã có phần nhô lên, phóng thích sự căm phẫn vào cô.

Y phục trên người cô gần như đều bị ném xuống đất, trong khi đó, hắn như lại chẳng có gì xảy ra, sơ mi màu tím đen bị rơi mất mấy cúc áo, lộ ra khuôn ngực rắn chắc thu hút.

Đôi mắt đẹp như mặt biển của hắn dưới ánh sáng mờ từ cửa sổ chiếu vào càng thâm tình, áo sơ mi càng làm hắn như âm trầm hơn.

Cô nín lặng kéo chăn quấn quanh mình, nhìn đống quần áo dưới nền nhà, sau đó cố bước xuống giường.

Nhưng chân vừa chạm đến đất đã bị kéo ngược lại, Uông Hy Vấn đẩy cô nằm xuống giường, hai tay giữ lấy vai cô, khó chịu nói:

“Đừng giở khuôn mặt cam chịu đó, em không đáng thương đến vậy?”

Cô cười khẩy:

“Vậy sao? Vậy vì sao anh còn nhìn tôi?”

“Đừng cố tỏ ra mình bị ức hiếp. Là em lừa dối tôi, là em mang thai đứa trẻ này. Từ năm đó, năm Diễm Tâm mất, đã chẳng còn ai dám làm như em trước mặt tôi.”

Cô cười khổ:

“Diễm Tâm, cô ấy thật may mắn, rời khỏi anh trước khi anh làm cô ấy tổn thương.”

Hắn im lặng, chẳng nói chẳng rằng, nhìn cô, nhìn đến làm cô lúng túng. Hắn bỗng vuốt tóc cô, mái tóc ngắn cũn cỡn nằm yên trong kẽ tay hắn.

Cô không thể kịp xử lí được nguyên nhân của hành vi này từ hắn.

Đột ngột hắn đi xuống giường, rút điện thoại trong túi ra, gọi cho ai đó.

Lát sau, một cô y tá trên tay mang một bộ váy đến, đi thẳng vào phòng.

Nhìn thấy Uông Hy Vấn đang đứng bên cửa sổ, còn Hồng Thất thì trùm chăn kín mít, đống quần áo bệnh nhân nằm vương vãi trên nền nhà, có chỗ còn bị rách, cô y tá cũng đoán ra vừa có chuyện gì xảy ra. Cô nhanh chóng đặt bộ váy lên bàn, nhặt đống đồ trên nền rồi đi ra ngoài.

Uông Hy Vấn, ông chủ nổi tiếng, đem một nữ nhân đến bệnh viện trong trạng thái bất tỉnh, còn đang có thai, đó không phải ngẫu nhiên, đây là điều mà chẳng ai dám hỏi tới. Chẳng hạn như, vì sao đêm nào Uông Hy Vấn cũng đến nhìn ngắm cô gái đó, có lúc lại tức giận từ trong căn phòng đó đi ra hay lúc nào đôi mắt hắn cũng đầy tâm sự. Cả cái bệnh viện này, một tiếng nói về hắn cũng không có, nhưng cũng có lúc, những cô y tá ra vào căn phòng đó và kể cho đồng nghiệp nghe rằng cô gái (Hồng Thất) không quá xinh đẹp nhưng tính cách hòa nhã, dễ chịu, được Uông Hy Vấn đặc biệt quan tâm. Vì lẽ đó mà họ thường gọi cô là Uông phu nhân. Điều này cũng không bị ai cấm cản.

Uông Hy Vấn lấy chiếc váy đưa cho Hồng Thất rồi nói:

“Mặc vào, sau đó ra ngoài.”

Hồng Thất lấy chiếc váy.

Uông Hy Vấn ra ngoài chờ.

Nói là ra ngoài nhưng Hồng Thất cũng thấy rất ngại, bởi căn phòng này bao bọc bằng hai tấm kính trong suốt và 2 tấm kính mờ, tính ra nếu như chỉ cần nhìn vào một chút sẽ thấy thân thể cô ngay, cho dù người cô đã bị hắn nhìn rõ mọi ngóc ngách, cô vẫn thấy không ổn.

Cô cố thay thật nhanh, sau đó cố bước ra ngoài bằng đôi chân đau đớn.

Uông Hy Vấn nắm sẵn trên tay áo khoác lông dài chấm gối, lúc cô ra liền khoác cho cô, sau đó quay đi về phía thang máy.

Đầu óc Hồng Thất có chút không được ổn, cô thấy chóng mặt, sau đó là muốn nôn, cô chạy vào phòng vệ sinh, nhưng vừa đi hai bước thì cảm giác buồn nôn biến mất, cô liền nhanh chóng đi theo Uông Hy Vấn.

Giữa tháng 5, không khí đã mát mẻ hơn, nhưng Hồng Thất thì thấy khá lạnh, nên chiếc áo kia vừa đúng làm tròn nghĩa vụ.

Đi xuống tầng trệt bệnh viện, hắn vẫn không nói là sẽ đi đâu, lái xe một mạch chở cô ra khỏi bệnh viện.

Hắn đưa cô đến biển.

Nửa đêm nửa hôm thế này, ra biển thì thật kì lạ. Nhưng, sóng vỗ nhẹ lăn tăn, gió thổi mạnh, lạnh ngắt, ngắm biển cũng thật ôn hòa.

Cả hai chỉ ngồi trong xe, hắn hạ mui xe xuống, chiếc xe trở thành xe mui trần, cứ thế, cô và hắn ngắm biển rất lâu.

Bầu trời đêm hè rất trong, sao rất rõ và nhiều, cô nhìn bầu trời, lòng thấy rất bình yên.

Hóa ra, thứ mà Uông Hy Vấn thích không phải tuyết, không phải mưa, không phải rượu, thứ hắn thích là mặt biển dịu dàng và bầu trời đêm đầy sao.

Người ta trong thế giói vật chất chạy theo quá nhiều thứ, nhưng thực ra, thứ họ cần chỉ là những điều đơn giản. Giống như Uông Hy Vấn vậy, hắn có thể đến bất cứ đâu trên thế giói này, nhưng thứ hắn tìm kiếm chỉ là cảm giác yên bình bên mẹ biển cả.

Uông Hy Vấn nắm lấy bàn tay cô, rất ấm áp, hắn cứ nắm như vậy mà không buông, cứ như hắn sợ cô đi xa khỏi hắn không bằng.

“Cầu xin em, đứa bé đó, không thể là con tôi được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.