Sáng sớm hôm sau, Hạ Yên tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Lục Khởi Phong. Cả người đau ê ẩm vì tai nạn xe hôm qua. Cô khẽ rên lên một tiếng vì đau nên đã đánh thức người bên cạnh. Anh nghe tiếng cô liền mở mắt ra, lo lắng hỏi: "Em đau à?"
Hạ Yên sáng sớm chẵng biết lấy sức đâu ra liền đạp anh một cái, bực bội nói: "Nếu là anh thì anh có đau không?"
[...]
Bảy giờ sáng Hạ Yên cùng Lục Khởi Phong sánh vai nhau xuống phòng ăn. Ông Hạ đang ngồi đọc báo, không thấy Hạ Thời đâu, trong đầu cô liền nghĩ: "Có phải Hạ Thời sợ cô trả thù nên bỏ trốn rồi không?"
"Ba, chào buổi sáng." Hạ Yên bước đến ôm lấy ba hôn chụt lên má ông, cười ngọt ngào nói. Đây là thói quen của cô kể từ khi còn nhỏ, mấy ngày trước mỗi sáng không gặp ba liền ăn không ngon. Chắc cô sẽ ở đây dài dài đấy.
Ông Hạ cưng chiều xoa đầu cô, nhẹ nhàng để con gái cách xa mình một khoảng nhìn thật kĩ, đau lòng nói: "Yên Yên, ba ước gì mình có thể chịu nổi đau đêm qua thay con."
"Ba, đừng nói vậy chứ. Nếu thật sự có thể chịu thay được thì người đó là Lục Khởi Phong."
Ông Hạ thấy cô liền muốn bước đến đánh con rể một trận ra trò, Lục Khởi Phong nhìn ba vợ bằng đôi mắt vô tội.
Anh không dám nhìn nữa, kéo ghế cạnh ông Hạ để Hạ Yên ngồi xuống, rồi đảo mắt tìm kiếm Hạ Thời nhưng không thấy đâu liền buộc miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-lua-doi-ba-xa-dung-bo-anh/2777413/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.