Sáng hôm sau.
Từ Ninh Hi bước xuống giường, Mộ Dương đã ra ngoài từ sớm, cô vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài ăn sáng. Tạ Như Phương đã dậy, cô ngồi ở bàn ăn với bộ dạng đầy khổ sở.
"Hôm qua chị uống nhiều lắm, đầu còn đau phải không?" Từ Ninh Hi đi ra hỏi.
"Ừm." Tạ Như Phương đáp.
"Chị nghỉ ngơi đi, việc nhà cứ để em." Cô ngồi xuống nói.
"Chị xin lỗi."
"Chị có tâm sự sao?" Từ Ninh Hi nghiêng đầu.
"Ừm." Cô gật đầu.
"Có thể nói cho em biết không?" Ninh Hi hỏi tiếp.
"Chuyện đó..."
Từ Ninh Hi nắm lấy tay Tạ Như Phương: "Em sẽ đợi, chỉ cần chị muốn nói em sẽ ngồi nghe, em đợi chị mở lòng."
...
Một lúc sau.
Tạ Như Phương vì đau đầu lại ngủ thiếp đi, cô cũng không muốn phiền đến chị ấy nên nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa rồi ra ngoài.
Cô đến một quán cà phê, cô bước vào trong rồi đến bàn cuối cùng trong góc ngồi. Từ Ninh Hi nhìn li cà phê nóng, người ấy vẫn chưa đến sao?
"Từ Ninh Hi?" Người đàn ông kia xuất hiện đứng trước mặt cô rồi hỏi.
Từ Ninh Hi ngẩng đầu lên: "Chú..."
"Ta đến trễ, xin lỗi con." Phú Đồng kéo ghế ngồi xuống rồi bảo.
"Tôi vừa mới đến."
"Tôi..."
"Không cần vòng vo đâu, cháu cứ nói thẳng cháu muốn cái gì đi." Phú Đồng nghiêm túc nói.
"Chú..."
"Tôi cần điều tra về người tên Tạ Như Phương." Cô lấy tấm hình của Tạ Như Phương ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033460/chuong-43.html