Cũng may tài xế Mộ Dương sắp xếp cho cô đã tan làm sớm, Từ Ninh Hi đi bộ đến chỗ điện thoại công cộng, cô dùng nó liên lạc với số điện thoại được in trên tấm danh thiếp đấy.
Từ Ninh Hi hồi hộp chờ đợi người kia bắt máy.
[Xin chào?]
"..."
[Ai vậy?]
"Tôi...là Từ Ninh Hi. Chú...chú có nhớ tôi không?" Cô lấp bấp hỏi.
[Con cần gì sao?]
"Chú...chú từng nói với tôi nếu cần gì hãy gọi cho chú, chú sẽ giúp tôi phải không?"
[Phải, chỉ cần con muốn.]
"Vậy...con muốn..."
[Ngày mai gặp nhé? Bây giờ trễ rồi nói chuyện qua điện thoại không tiện đâu.]
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, trễ thật rồi.
"Ừm, hẹn chú ngày mai tại..." Từ Ninh Hi đứng đó nói địa chỉ cho người đàn ông kia nghe.
[Ta sẽ đến.]
"Cảm ơn chú." Nói xong cô cúp máy, Từ Ninh Hi bỏ điện thoại xuống, cô bỏ lại tấm danh thiếp vào túi áo, Từ Ninh Hi tính đi về thì nhớ ra gì đó. Cô cầm cái thẻ trên tay chạy đến cây rút tiền gần đó, Từ Ninh Hi kiểm tra số tiền bên trong.
Nhìn những con số 0 mà cô giật mình, Từ Ninh Hi không thể tin được người đàn ông đó vẫn đều đặn chuyển tiền vào trong đây, mặc dù biết rõ cô không hề dùng đến một đồng.
"Chú ta..." Từ Ninh Hi rút chiếc thẻ lại, cô bỏ vào túi áo rồi quay ra.
Người đàn ông đó cô không biết là ai, từ khi cô rời khỏi cô nhi viện và được nhận nuôi, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033462/chuong-42.html