Chương trước
Chương sau


Trần Đăng Khôi lên tiếng giải thích cho Lee Trần hiểu “Sau khi tỉnh lại em vẫn mang ký ức của một đứa trẻ 8 tuổi năm đó, em thật sự không chấp nhận được chuyện ba mẹ mất đã lâu còn anh hai lại không rõ tung tích. Lúc đó em thật sự cảm thấy sợ hãi và hoang mang đến tột độ, người đã bên cạnh chăm sóc, an ủi động viên em chính là Tịch lão phu nhân, anh Kỳ Phong còn hứa sẽ tìm tung tích của anh giúp em nữa. Từ lúc em tỉnh lại tất cả những người ở Tịch gia này đối xử với em rất là tốt, chị Tâm Vũ thường xuyên nấu những món mà em thích mỗi lúc chị ở rãnh không có lịch trình, sống chung với mọi người em có thể cảm nhận sự yêu thương, các anh ở đây đều rất tốt, Tịch lão phu nhân yêu thương em còn cho em gọi bà là bà nội nữa. Nếu không có Tịch gia cưu mang em hơn hai mươi năm qua thì có lẽ anh em mình không có được giây phút đoàn tụ như ngày hôm nay, vậy mà anh lại dẫn người đến đòi sang bằng Tịch gia sao. Vụ tai nạn năm xưa cũng là do người phụ nữ tên Dung Ngọc Nhi gây ra, mẹ con của anh Phong và ba mình đều chỉ là nạn nhân mà thôi sao anh có thể mù quáng giận cá chém thớt như thế hả? Em cảm thấy rất là thất vọng về anh đó Trần Hòa Diệp. Nếu hôm nay anh nhất định phải giết người mới cảm thấy thỏa mãn thì người đầu tiên anh giết là em này, anh đến mà lấy cái mạng này của em đi như vậy em mới không cảm thấy có lỗi với mọi người ở Tịch gia này.”

Lee Trần nghe vậy liền rơi nước mắt xuống, anh khẽ lắc đầu lên tiếng dỗ dành Trần Đăng Khôi “Không có…sẽ không có chuyện anh san bằng Tịch gia gì ở đây hết, là anh hồ đồ trong phút chốc mới gây ra mấy chuyện hiểu lầm như thế này thôi, từ nay anh sẽ trở thành một người anh thật tốt của em, anh không làm bất cứ chuyện gì khiến em thất vọng về anh đây Đăng Khôi à.”

Lee Trần đứng dậy bước đến trước mặt của Cao Đan Hương rồi quỳ xuống trước mặt của bà “Tịch lão phu nhân, con xin lỗi là con hồ đồ mù quáng không phân biệt đúng sai đã nói những lời lẽ vô ơn xúc phạm đến ân nhân của mình, con xin bà rộng lượng bỏ qua cho con một lần.”

Cao Đàn Hương đỡ lấy Lee Trần “Cậu đứng dậy đi dù sao cậu cũng chưa gây ra lỗi lầm gì với Tịch gia chúng tôi cả.”

Lee Trần vẫn quỳ gối trên mặt đất “Dạ công ơn cưu mang tái sinh của Tịch lão phu nhân đối với em trai con lớn như trời biển, con biết Tịch gia không thiếu thứ gì hết con cũng chẳng biết lấy gì báo đáp cả nên con xin bà nhận của con ba lạy này.”

Cao Đàn Hương gật đầu “Được rồi tôi tha thứ cho sự lỗ mãng của cậu, cũng nhận sự báo ơn của cậu rồi, cậu mau đứng lên đi.”

Sau khi Lee Trần lạy xong ba lạy thì Tịch Kỳ Phong đã bước đến đỡ anh đứng dậy “Được rồi, không cần nói mấy chuyện ơn nghĩa gì đâu, Đăng Khôi tỉnh lại là chuyện tốt hôm nay anh em hai người đoàn viên là một chuyện vui mà.”

Lee Trần đặt một tay lên vai của Tịch Kỳ Phong rồi tỏ vẻ cảm kích “Cảm ơn anh đã dốc sức tìm người chữa trị cho em trai của tôi nhiều lắm Kỳ Phong.”

Tịch Kỳ Phong hòa nhã đáp “Có gì đâu, năm xưa Đăng Khôi chỉ là một đứa trẻ vô tội lại bị kéo vào chuyện trả thù của người lớn, dù bà nội và tôi không gây ra tai nạn đó nhưng mà Đăng Khôi nằm yên trên giường hơn hai mươi năm cũng vì liên quan đến Tịch gia, chúng tôi không thể nào trốn tránh trách nhiệm được, nay Đăng Khôi đã khỏe lại rồi xem như chúng ta huề không ai nợ ai hết.”

Lee Trần nhìn qua Cao Đàn Hương rồi lên tiếng “Năm xưa Tịch lão phu nhân cứu mạng em trai con sau này con lại cứu mạng cháu trai và cháu dâu của bà một lần, chúng ta đúng là có duyên mà.”

Kiều Tâm Vũ lên tiếng trêu chọc Lee Trần “Chẳng phải vừa nãy anh còn nói là nếu biết trước Kỳ Phong là người của Tịch gia thì đã không cứu rồi à.”

Lee Trần khẽ cười xấu hổ “Lúc đó tôi hồ đồ thôi, cô có cần nhớ giai như thế không hả? Hồi trước lúc cô ở Mỹ chúng ta thân thiết như anh em vậy, bây giờ cô gả chồng rồi thì trong mắt chỉ còn mỗi một mình chồng cô thôi.”

Kiều Tâm Vũ khẽ cười ôm lấy cánh tay của Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng đáp “Tìm được người như anh ấy trong biển người thật sự không hề dễ dàng cho nên tôi đương nhiên phải luôn để anh ấy trong tầm mắt của mình rồi.”

Lee Trần nhìn mọi người rồi tỏ vẻ áy náy “Thật sự xin lỗi tất cả mọi người về hành vi lỗ mãng ngày hôm nay của tôi.”

Cao Đàn Hương chỉ khẽ lắc đầu rồi lên tiếng “Hôm nay anh em con đoàn viên đúng là chuyện vui hãy ở lại Tịch gia ăn một bữa cơm cùng mọi người được không?”

Lee Trần đưa tay đỡ gáy tỏ vẻ xấu hổ rồi gật đầu đáp “Dạ được ạ.”

Trần Đăng Khôi xúc động lên tiếng “Con cảm ơn bà nội và mọi người đã mở lòng tha thứ cho anh trai con ạ.”

Cao Đàn Hương khẽ cười hiền từ “Mấy đứa đều là nạn nhân của người lớn mà có một tuổi thơ bất hạnh thôi thì để người bà này bù đắp lại phần tình thương bị thiếu hụt của mấy đứa đi.”

Sau khi nhận lại em trai thì Lee Trần hoàn lương không hoạt động trong bang Nhật Nguyệt nữa mà trở về Nam Giang luôn để có nhiều thời gian chăm sóc cho em trai.

Trần Đăng Khôi thích nhất là trồng cây nên Tịch Kỳ Phong tặng cho anh một căn nhà ở ngoại vô có vườn tược rộng lớn, Lee Trần và một số anh em thân thiết trong băng Nhật Nguyệt đến đó sống phát triển một nhà vườn chuyên bán cây cối trang trí.

Thời gian qua Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh thường xuyên đến Tịch gia xin được gặp mặt Kiều Tam Vũ nhưng luôn bị từ chối, bọn họ biết Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ thường xuyên đến thăm Kiều Trí Tề nên dạo này thường xuyên trở về nhà thờ tổ của Kiều gia sống cùng Kiều Trí Tề hơn, nhờ vậy mà ông có người tâm sự nói chuyện cũng đỡ buồn.

Thời gian qua xảy ra nhiều chuyện nên Kiều Tâm Vũ chưa có thời gian về thăm Kiều Trí Tề nhân lúc không có lịch trình cô tranh thủ rủ Tịch Kỳ Phong đến thăm ông thì vô tình đụng mặt Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh ở nhà của Kiều Trí Tề.

Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh vừa nhìn thấy Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ đến liền khẩn trương đứng dậy, cả hai cùng xúc động đến rơi nước mắt.

Triệu Lệ Quỳnh không kìm chế được cảm xúc liền khóc bù u bù loa lên lao đến ôm chầm lấy Kiều Tâm Vũ “Tâm Vũ…cuối cùng con cũng trở về lại rồi, mẹ đã đến tìm con rất nhiều lần nhưng không lần nào gặp được con hết.”

Kiều Trạch Khương cũng thể hiện rõ sự yêu thương cùng có lỗi trong mắt khi đứng trước mặt của Kiều Tâm Vũ “Tâm Vũ con cho ba mẹ cơ hội được giải thích rõ ràng mọi chuyện được không?”

Kiều Tâm Vũ vẫn chưa biết chuyện Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đã biết hết âm mưu tráo con năm xưa của Tôn Di và những âm mưu mà Kiều Nguyệt Dung hãm hại cô trong suốt mấy năm qua nên vô cùng kinh ngạc khi thấy thái độ của họ đối xử với mình quá khác lạ.

“Kiều lão gia, Kiều phu nhân hôm nay hai người lại muốn tôi làm gì cho Kiều Nguyệt Dung nữa đây hả? Hai năm trước tôi vì trả ơn sinh thành của hai người mà đã hy sinh bản thân gả cho một phế nhân rồi giờ hai người lại muốn tôi làm gì cho con gái cưng của hai người nữa đây?”

Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy thì liền cảm thấy trái tim mình đau nhói như có hàng trăm hàng nghìn mũi dao sắc nhọn đâm vào, bà lắc đầu giọng nghẹn ngào vang lên “Mẹ xin lỗi con Tâm Vũ, là mẹ ngu ngốc không hề ngay từ đầu Tôn Di đã âm mưu muốn tráo đổi con và Nguyệt Dung, người phụ nữ khốn nạn đó vì muốn con gái của bà ta lớn lên trong gia đình thượng lưu giàu sang mà nỡ lòng bỏ con lại trong trận hỏa hoạn ngày hôm đó. Là mẹ vô dụng năm xưa lúc sinh con ra cơ thể quá yếu ớt không thể bảo vệ con chu toàn, sau này là tại mẹ ngu ngốc không hề biết âm mưu của bà ta mà cứ tin tưởng bà ta vô điều kiện nghe theo những lời vu khống của bà ta về con.”

Kiều Tâm Vũ gỡ từng ngón tay của Triệu Lệ Quỳnh đang nắm cánh tay mình ra, cô nhìn bà bằng ánh mắt không chút cảm xúc nào hết, cô lạnh giọng lên tiếng “Thì đã sao chứ? Năm xưa cứ cho tất cả đều là âm mưu tráo đổi con của Tôn Di đi thì đã sao chứ? Lúc đó cứ cho là Kiều phu nhân đây bị người khác gài bẫy không hề biết con ruột của mình bị tráo đổi đi nhưng mà lúc bà biết tôi là con gái ruột của bà thì bà đã đối xử với tôi như thế nào hả? Trong mắt của bà vẫn chỉ có một mình Kiều Nguyệt Dung mới là con gái, bà chưa bao giờ xem tôi là con gái của bà hết, Tôn Di đúng là có tội nhưng bà cũng không hề vô tội đâu Kiều phu nhân à.”

Triệu Lệ Quỳnh không thể biện minh cho mình lấy một câu nào, bởi vì sau khi Kiều Tâm Vũ trở về Kiều gia thì bà là người đối xử tàn tệ với cô nhất, khi có chuyện gì xảy ra bà không hề tìm hiểu rõ ngọn ngành mà chỉ một mực đổ lỗi cho Kiều Tâm Vũ thôi.

Kiều Trạch Khương rưng rưng nước mắt rồi nghẹn ngào lên tiếng “Tâm Vũ à, ba mẹ xin lỗi con nhiều lắm, ba mẹ biết là con sẽ không dễ dàng gì tha thứ cho người làm cha làm mẹ tồi tệ như ba mẹ nhưng mà Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung thật sự quá xảo quyệt cho nên ba mẹ mới bị qua mắt như thế.”

Kiều Tâm Vũ ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch Khương rồi nhếch môi cười lạnh “Kiều lão gia không cần phải biện minh giải thích gì nữa đâu, nếu tôi nhớ không lầm thì lúc tôi đồng ý gả đến Tịch gia đã có đưa ra điều kiện là sau khi tôi gả đi thì giữa chúng ta cắt đứt quan hệ và ông đã đồng ý rồi mà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.