“Thanh Kiều, đau đớn rất nhanh sẽ qua đi thôi, đừng sợ, nổ súng rồi tất cả mọi người đều sẽ được giải thoát.”
Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ ở phía đối diện, hô hấp có chút không ổn định, cứng ngắc bất động.
Nhưng khẩu súng mà Mẫn Tranh đang chống phía sau cô được đưa tới trước, khiến cho cô giật mình một cái.
“Giết cô ta!” Giọng nói của anh ta cuối cùng cũng lộ ra sự hung ác.
Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ, mặt xám xịt, run rẩy giơ súng lên, nhắm vào đầu Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nhìn Thanh Kiều, toàn thân là một trận rét lạnh.
Tống Tiểu Bảo trên gối của Thanh Kiều hình như cảm nhận được mẹ mình đang gặp nguy hiểm, hai cái chân bé xíu khẽ đạp, từ từ nhắm hai mắt lại, nấc lên một tiếng, dường như muốn khóc.
Cận Tử Kỳ lấy lại bình tĩnh hít một hơi, không nhìn Thanh Kiều mà nhìn về phía Hàn Mẫn Tranh.
“Có một số chuyện tôi vẫn luôn không thể hiểu được, cho dù là chết thì tôi cũng muốn chết một cách rõ ràng.”
Khẩu súng trong tay Thanh Kiều lập tức rủ xuống, hô hấp cũng ngày một dồn dập hơn.
Hàn Mẫn Tranh nhìn Cận Tử Kỳ, trong mắt lóe lên ý cười: “Cô muốn biết điều gì?”
Tim Cận Tử Kỳ cũng ngày một đập nhanh hơn, ngữ khí lại nhàn nhạt: “Tống Chi Nhiệm, tôi muốn biết Tống Chi Nhiệm có phải do anh giết không. Mặc dù nói là Minh Lan, nhưng tôi không tin, nếu cô ta giết người thì không thể nào mà vẫn bình tĩnh mà đi xử lý những việc sau đó.”
“Nhưng nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1252052/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.