Xe của Tống Kỳ Diễn và Trâu Hướng đang đi vào khu vực ngoại thành thì nghe thấy một âm thanh như sấm rền.
“Sét đánh?” Trâu Hướng thò đầu ra nhìn bầu trời đen kịt.
Tồng Kỳ Diễn nắm chặt vô lăng, sắc mặt ngày một tái nhợt: “Không phải sét đánh.”
“Lẽ nào là bắn pháo? Tết cũng đã qua rồi, còn bắn pháo cái gì chứ!”
“Là tiếng lựu đạn nổ.”
“À, lựu đạn à…” Trâu Hướng kinh hãi, kêu lên một tiếng: “Lựu đạn?!”
“Loại lựu đạn tinh xảo này, ở Anh tôi đã từng chơi rồi, sẽ không làm ảnh hưởng tới tính mạng, nhiều lắm cũng chỉ làm tàn phế mà thôi.”
Trong lòng Trâu Hướng có chút sợ hãi, lập tức rụt đầu về, không nhịn được mà hỏi. “Boss, anh nói xem ai sẽ dùng cái này để chơi chứ?”
Tống Kỳ Diễn vẫn nhìn chăm chú về phía trước, tăng tốc độ: “Hàn Mẫn Tranh.”
-----
“Em thật sự đồng ý chết cùng anh sao?” Hàn Mẫn Tranh túm lấy cằm của Thanh Kiều, khẽ nói. Ánh mắt anh ta quá đỗi dịu giàng: “Anh sẽ không cho em có cơ hội đổi ý.”
Trong lòng Thanh Kiều vô cùng đau khổ, nước mắt tuôn rơi: “Anh cho rằng tôi còn có thể lựa chọn nữa hay sao?”
Hàn Mẫn Tranh cúi đầu, lẳng lặng ngồi đó, tinh thần bắt đầu ngày càng sa sút.
“Em là không còn lựa chọn nào khác ư?” Rất lâu sau, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt có hơi ươn ướt: “Anh yêu em nhiều như vậy.”
Thanh Kiều cười chế giễu, nhưng không đáp lại anh ta.
Hàn Mẫn Tranh đi tới bên cạnh bàn, từ trong túi lấy ra một gói thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1252053/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.