Từ cửa hàng đi ra, Cận Tử Kỳ đi tới hiệu bánh mua ít bánh ngọt, sau đó mới về nhà.
Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Tô Ngưng Tuyết:
“Mẹ đã về nhà rồi, trên đường thấy có đồ trẻ em thích hợp cho Tiểu Bảo mặc nên đã mua rồi.”
Nghe nhắc đến đứa con trai đã sáu tháng tuổi, trong lòng Cận Tử Kỳ không khỏi mềm xuống.
“Vậy đợi con về thì cho Tiểu Bảo mặc thử!”
Tâm trang của Tô Ngưng Tuyết cũng không tệ: “Đi tới đâu rồi?”
Cận Tử Kỳ quan sát con đường vòng quanh núi:
“Đã ở dưới chân núi rồi, sắp về tới nhà rồi ạ!”
“Vậy tốt rồi, mẹ đi tìm Tiểu Bảo trước, con đi đường cẩn thận.”
“Vâng. Cận Từ Kỳ cười đáp lại.”
...
Xe đi vào trong bãi đỗ xe của Tống trạch, Cận Từ Kỳ vừa xuống xe đã lập tức nhận được điện thoại của Tống Kỳ Diễn.
Trước kia xảy ra bao nhiêu chuyện kinh hồn bạt vía. Cho nên Tống Kỳ Diễn mỗi một tiếng đồng hồ đều xác nhận sự bình an của Cận Tử Kỳ.
“Về nhà rồi hả?” Giọng nói dịu dàng trầm thấp của hắn vang lên.
“Vâng.”
“Anh vừa họp xong, chuẩn bị về nhà, khoảng bốn mươi phút sau sẽ về tới nhà.”
“Vậy em bảo người giúp việc chuẩn bị cơm tối chờ anh. Cận Tử Kỳ nói.”
-----
Cận Tử Kỳ cất điện thoại, một người giúp việc giúp cô cầm đồ ngọt đi lên lầu tìm Tô Ngưng Tuyết.
Mở cửa ra, đầu tiên đập vào mặt chính là quần áo trẻ con mà Tô Ngưng Tuyết mua cho Tiểu Bảo đặt gọn gàng ở đầu giường.
Áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1252051/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.