"Làm thế nào cô biết được?"
Lăng Mặc khó hiểu nhìn Tiêu Nhã. Cô ngồi xuống cùng với anh, khuôn mặt bày ra vẻ hiển nhiên mà trả lời.
"Cũng dễ thôi mà. Làm gì có người nào mà sau khi xảy ra chuyện như vậy lại có thể bình thản như anh?
Lăng Mặc á khẩu. Lần này cô thật sự nói có phần hợp lí a!
"Tôi thì xui rồi, trùng sinh ngay cái lúc bị bọn chúng lôi đi. Còn cô?"
Tiêu Nhã thở dài một tiếng. Đôi mắt nhìn vào khoảng không vô hình mà nói.
"Tôi trùng sinh lúc người hầu đưa cốc nước thuốc"
Anh ồ một tiếng, hai người bỗng dưng im lặng. Tiêu Nhã chợt nhìn sang anh.
"Mà làm thế nào anh trùng sinh được vậy? Tôi là tự sát mới được đấy!"
Anh tặc lưỡi nhìn cô. Ánh mắt thể hiện rõ sự ủy khuất và ghét bỏ. Không lẽ.....
"Tại cô đấy! Tôi làm thế nào lại nghĩ rằng cô hồ đồ đến mức tự sát. Thằng chồng khốn nạn của cô trút giận lên người tôi, nhốt tôi, tra tấn tôi. Hắn còn để mấy nam nhân làm chuyện đồi bại trên người tôi. Tôi sống làm thế nào được chứ, giày vò tới mức tôi kiệt sức mà chết đấy!!!"
Ừ thì....cô chỉ là gián tiếp thôi mà.....
Tiêu Nhã gượng cười nhìn anh. Thủ đoạn của hắn đúng thật là....làm hỏng cả một đời trai.
"Thế là anh bị xyz với....trai?"
Lại còn thêm dầu vào lửa, Lăng Mặc tức giận liếc xéo cô. Vốn dĩ nếu được gặp lại cô thì anh nhất định phải hận cô lắm nhưng.....anh hận không nổi. Dù sao thì cũng coi như đây chính là quả báo mà ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-duc-vong-co-phu-nhan-muon-chay/244742/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.