"Tôi gọt xong trái cây rồi, hai người ăn đi nhé. Tôi phải ra chợ một chút"
Bà Vương cầm dĩa trái cây đã cắt sẵn mà đặt lên bàn.
Bầu không khí lại im ắng. Tiêu Nhã vẫn cúi đầu, chậm rãi nhâm nhi bát cháo.
Cô....rất muốn gặp Lăng Mặc sao? Trong lòng hắn có chút không thoải mái, liền chuyển chủ đề.
"Hôm qua....chắc em hoảng lắm nhỉ?"
Tiêu Nhã không để ý lắm, cô vẫn điềm đạm mà ăn, chỉ trả lời ngắn gọn.
"Ừ"
Cô đúng thật là có gì đó giận hắn mà, Cố Tư Dật từ từ chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào cô. Chiếc muỗng trong tay cũng dừng lại.
"Em giận sao?"
Cô đột nhiên đứng dậy, tay cầm bát lên.
"Em no rồi"
Tiêu Nhã đặt bát trong bồn rửa chén. Bát cháo cũng chỉ mới vơi một nửa, có gì gọi là no?
Nhìn thấy cô lảng tránh câu hỏi của mình, hắn hơi hoảng nên cũng đứng dậy theo sau. Cô vừa xoay người, ngay tức khắc đụng vào hắn.
"A"
"Anh đứng đây làm gì?"
Ánh mắt lạnh lùng chứa sự ghét bỏ nhìn hắn. Tư Dật không kiềm được mà bất chợt ôm chặt lấy cô, đầu tựa lên vai không ngẩng cứ như đứa trẻ đang làm nũng.
"..."
Tiêu Nhã tay vừa muốn ôm nhưng lại thức tỉnh, cô nghiến răng đẩy hắn ra, càng cúi đầu để hắn không nhìn được mặt cô lúc này.
"Em lên lầu"
Vừa nói xong, cô đi liền, để lại hắn một mình dưới bếp.
Không biết tại sao hắn ôm, tim cô lại đau nhói đến vậy....
Không biết tại sao nước mắt cứ không ngừng chảy....
Lại không biết tại sao tâm trạng cô cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-duc-vong-co-phu-nhan-muon-chay/244741/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.