Điều hòa trong xe bật hơi cao, Diệp Trì nới lỏng cavát, ngoảnh đầu liếc Thời Tiêu, thấy cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ thất thần.Nhiệt độ trong và ngoài xe chênh lệch khá lớn, trên cửa kính bị phủ bởi một lớphơi nước dày đặc, ngón tay thon dài, trắng muốt của Thời Tiêu đang vẽ lung tungtrên mặt kính 
Diệp Trì có cảm giác Thời Tiêu đang âm thầm lặng lẽchống đối anh. Anh khẽ nhoẻn miệng cười, biết cô có hơi sợ anh, nhưng như thếcũng tốt, 
nhìn bề ngoài trông cô có vẻ rất nhu mì, ngoan ngoãn,nhưng bên trong lại vô cùng bướng bỉnh. Nếu cô chẳng biết sợ cái gì, thật khôngbiết sẽ phải làm sao nữa. Nhưng đối với cô nàng bướng bỉnh này phải biết mềmnắn rắn buông. Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt cô, lúc ấy cô đi xem mắtmột gã đàn ông khác, phản ứng cuối cùng của Thời Tiêu là dùng cái miệng độc địacủa mình để làm cho người ta tức chết. 
Cứ nghe những gì cô vừa nói mà xem: bố mẹ tôi cònchẳng quản lý được nữa là anh? Nói thực lòng, Diệp Trì là ai chứ? Dám nói nhữnglời như thế với anh? Ngay cả lần anh một mực đòi xuất ngũ để đi du học, trongnhà chỉ có mỗi bố anh dám la mắng anh, Thời Tiêu chính là người thứ hai dám đốixử với anh như thế. 
Lần trước ở cổng hội quán cũng vậy, chẳng qua chỉ némmột sợi dây chuyền của cô thôi, thế mà cô trở mặt với anh ngay lập tức. ThờiTiêu có hơi bướng bỉnh nhưng bộ dạng lại rất dễ thương, tính tình lúc bìnhthường cứ hiền như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-da-qua/2259840/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.