Hứa Minh Chương sắc mặt tím tái, ngồi đờ trên ghế,ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, thoáng cảm thấy thật xa lạ. Sự phẫn nộicủa cô, những lời lẽ độc địa buột ra từ miệng cô giống như những nhát kiếm tànnhẫn đâm thẳng vào tim anh, khiến anh đau buốt đến tận xương tủy, đau đến chếtđi sống lại nhưng không biết nói thế nào, chỉ biết ngồi trơ ra nhìn cô. 
Ánh nắng mùa đông chiếu qua nhà kính, phủ một lớp sángmàu vàng nhạt lên người 
cô, khiến hình dáng cô nhòe đi, không thể nhìn rõ, đôimắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào anh chẳng chút e dè. 
Hứa Minh Chương đột nhiên cảm thấy không thể hiểu nồi,có thể nói anh rất hiểu cô, ít nhất là Thời Tiêu của trước đây. Cô rất nhátgan, lúc đuối lý chẳng bao giờ dám hùng hồn như thế cả. Nhưng tính cô cũng khánóng nảy, nếu bị chọc giận hoặc ấm ức quá, cô sẽ nổi đóa lên. 
Ngoài chuyện chia tay ra, hai người chỉ i cọ có mộtlần duy nhất, chính là lần cô nổi đóa lên. Lần ấy Hứa Minh Chương đang học nămthứ tư, chuẩn bị tốt nghiệp nên rất bận rộn, chẳng còn thời gian dành cho bạngái nữa. Thực ra cũng bởi vì muốn ở lại đại học A để học thạc sĩ nên anh đã đikhắp nơi tìm kiếm tài liệu, bận tối tăm mặt mũi. Sau khi xong việc, anh và LụcNghiêm định ra ngoài ăn mừng, liền gọi Thời Tiêu đi cùng, nào ngờ gọi điệnthoại mãi mà không có ai bắt máy, bạn kí túc của Thời Tiêu cũng không biết côđi đâu, nói là đi từ tối qua vẫn chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-da-qua/2259841/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.