Hứa Nhược Thần không trực tiếp trả lời cô mà mỉm cười nói: “Mối quan hệ giữa tôi và Tần Như Thâm cũng xem như không tồi.”
Điều này có nghĩa là anh ta đã gián tiếp thừa nhận.
Hoa Hiểu Bồng cảm thấy rất kinh ngạc: “Cậu Hứa, năng lực của anh thật sự vượt xa tưởng tượng của tôi đấy.”
“Từ trước đến giờ người như tôi luôn có thể lên núi đao xuống biển lửa vì bạn bè, không hề ngần ngại gì cả.” Hứa Nhược Thần nở một nụ cười quyến rũ, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Hoa Hiểu Bồng cũng cười lên, ở Long Thành, người mà cô đồng ý tin tưởng nhất chính là anh ta.
“Tôi biết anh đối xử rất tốt với tôi, nhưng mà tôi không muốn liên lụy đến anh, lỡ như để cho Lục Cẩm San biết được thì chắc hẳn sẽ gây chuyện với anh đấy.”
Hứa Nhược Thần lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi cũng không đến mức sợ một bình hoa di động đâu.”
Trong lòng Hoa Hiểu Bồng thầm thở dài một cái.
Lục Cẩm San không chỉ là một bình hoa di động, rất có khả năng làm mưa làm gió đấy, bây giờ cô ta còn hợp sức với Hoa Mộng Lê để cùng nhau đối phó với cô, cũng không biết sẽ diễn ra bao nhiêu vở kịch rắc rối nữa đây.
“Tôi thật sự hy vọng chị ta có thể dừng lại một chút, tập trung tinh thần vào anh rể, đừng ảo tưởng tôi thành tình địch của chị ta mà bới lông tìm vết ở khắp nơi nữa.”
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, có tôi ở đây, cô không cần phải lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864085/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.