Hoa Hiểu Bồng giật mình một cái: “Ý của anh là sao?”
Lục Cẩn Ngôn không trả lời ngay lập tức mà đi đến trước tủ rượu, rót hai ly rượu vang, sau đó đưa một ly cho cô.
Cô nhận lấy, liếc mắt nhìn một cái nhưng không dám uống.
Cô còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại ngụm rượu trong phòng tắm lần trước.
Cô không muốn biến thành một đứa lẳиɠ ɭơ nữa.
“Anh không bỏ thứ gì vào trong rượu đấy chứ?”
Cô chớp mắt, nhìn anh với ánh mắt mang theo vài nét thấp thỏm.
Khóe miệng tuyệt đẹp của anh nở ra một nụ cười lạnh lùng xấu xa, anh khẽ cúi người xuống, gương mặt vô cùng tuấn tú áp sát vào cô, cách cô rất gần: “Em nhớ cảm giác làm một đứa dâʍ ô rồi à?”
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, một sự nóng rực xông thẳng từ cổ đến da đầu khiến cô trông giống như một quả táo Washington chín mọng vậy: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh được như ý muốn nữa đâu.”
“Tôi chỉ kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản tính vốn có của em, xé rách lớp giả tạo của em mà thôi.” Anh nhìn vào cô với ánh mắt phê phán như lưỡi dao bén nhọn, giọng điệu chứa đầy sự châm chọc nồng đậm.
Cô là một đứa lẳиɠ ɭơ không biết xấu hổ, là một đứa bán thân vô cùng dơ bẩn, cả đời này cũng không thể đứng dậy.
Cô co rút vào một góc của ghế sô pha, giống như muốn cất giấu bản thân mình.
Khóe miệng của cô như bị cứng rắn nhét một miếng Hoàng Liên vào, sự đắng chát tột độ lan ra từ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864084/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.