“Hôm nay bố mẹ và mẹ nhỏ đều không có ở nhà, bọn họ đều đi nghe nhạc kịch rồi. Mộng Lê có chuyện gấp muốn tìm Hoa Hiểu Bồng, chúng ta cứ phá lệ một lần đi.” Lục Cẩm San bĩu môi nói.
Hoa Hiểu Bồng giả vờ không biết cô ta có chuyện gì mà hỏi: “Chị à, chị đến tìm em có chuyện gì sao?”
“Hiểu Bồng, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Hoa Mộng Lê nói với giọng điệu vô cùng nhỏ tiếng.
Hoa Hiểu Bồng đưa cô ta đến vườn hoa.
Hoa Mộng Lê nhận ra căn biệt thự của nhà họ Lục thật sự rất lớn, còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Nếu như cô ta có thể sống ở nơi này thì tốt biết mấy.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Nếu như là lúc trước, cô ta cắn răng gả vào đây thì sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra rồi, bây giờ đã trở thành cô chủ của nơi này, ngày nào cũng hưởng thụ cuộc sống suиɠ sướиɠ nhàn rỗi.
“Chị à, rốt cuộc chị có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Hoa Hiểu Bồng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta.
“Hiểu Bồng, chắc hẳn em cũng đã biết chuyện mẹ chị bị giam ở đồn cảnh sát rồi nhỉ?” Hoa Mộng Lê nhỏ tiếng nói.
Trong lòng cô ta vô cùng căm hận, nếu như ánh mắt có thể biến thành mũi tên sắc bén thì lúc này cô ta chắc chắn sẽ đâm xuyên trái tim của Hoa Hiểu Bồng, khiến cho cô chết không có chỗ chôn.
Hoa Hiểu Bồng nhún vai, cô biết ngay cô ta đến đây vì chuyện này.
Nhưng mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864083/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.