Cô bất chấp mọi thứ chạy xuống dưới như một cơn gió.
Cô sợ rằng anh ấy lại đi mất và không đợi cô nữa.
Cô muốn rời đi cùng với anh ấy.
Cho dù là lên thiên đường hay là xuống địa ngục thì cô cũng không hề quan tâm.
Cho dù bị Lục Cẩn Ngôn trừng phạt, cho dù chịu sự phỉ nhổ của bà Lục cũng không sao cả.
Cô chỉ cần có anh ấy, chỉ muốn ở cùng với anh ấy!
Cô chạy một hơi đến vườn hoa, người đàn ông kia đã không còn ở đó nữa, cả vườn hoa hồng đều trống không.
“A Thông—— A Thông——” Cô gân cổ lên và liều mạng gào thét.
Một giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng thu hút truyền đến cách đó không xa: “Cô đang tìm người sao?”
Giọng nói kia vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất không chân thật, giọng nói giống như truyền đến từ trong giấc mơ của cô vậy: “A Thông!”
Cô quay phắt đầu lại, gương mặt tươi sáng và điển trai lọt vào tầm mắt của cô.
Anh ấy là người thật và đang đứng ở trước mặt cô một cách rõ ràng, không phải ảo giác.
“A Thông, tớ nghĩ cậu lại đi mất và không chờ tớ giống như lần trước nữa.” Những giọt nước mắt giống như dòng nước lũ không thể chặn lại mà tuôn trào ra khỏi hốc mắt của cô.
Thế nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Người đàn ông kia nhìn vào cô với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu.
Dường như anh ấy đã từng nhìn thấy gương mặt thuần khiết và xinh đẹp này ở nơi nào rồi, anh cảm thấy hơi quen thuộc nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864017/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.