Một cơn gió lạnh thổi tới từ mặt hồ, lá cây xào xạc liên tục rơi xuống mặt đất vang lên những tiếng lộp bộp như có người đang đi tới.
“A Thông!” Cô vô thức nhảy cẫng lên và mở to đôi mắt ra, cô nhìn xung quanh và nói: “A Thông, là cậu đã đến rồi sao? Cậu đến thăm tớ sao?”
Một bóng người to lớn lướt tới ở sau lưng cô và che mất toàn bộ ánh trăng.
“A Thông!”
Cô đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng chờ mong và phấn khích khi nhìn thấy người đến hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là sự kinh ngạc và hoảng sợ.
“Anh…… Sao anh lại ở nơi này?”
Lục Cẩn Ngôn thu hết vẻ mặt thay đổi của cô vào đáy mắt, cơn tức giận trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Người phụ nữ dơ bẩn này, đầy sự dối trá và mưu mô, lúc nào cũng làm mới giới hạn chán ghét của anh!
“Em đang làm gì hả?” Giọng nói của anh vô cùng trầm thấp, anh đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh ngắn ngủi của mình.
“Hôm nay là rằm tháng bảy, tôi đốt một chút tiền giấy cho người bạn đã mất của tôi.” Cô lắp ba lắp bắp giải thích.
“Là con ma mà em nhìn thấy vào ngày hôm qua à?” Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh lóe lên một tia sáng u ám dưới ánh trăng.
Cô không khỏi rùng mình một cái, thấp thỏm không yên gật đầu.
Anh lạnh lùng cười lên một tiếng và cầm lấy một bộ quần áo bằng giấy vẫn chưa được đốt ở dưới bãi cỏ: “Tại sao một con ma nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864016/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.